DẠT VÒM - Trang 34

DẠT VÒM

Phan Hồn Nhiên

www.dtv-ebook.com

Chương 7

Một cảm giác là lạ, định hình thành cái đốm ẩm ướt lướt nhẹ trên cánh

tay, như một nụ hôn mềm mại. Tôi mở choàng mắt. Trời sáng rõ. Mặt trời
lờ mờ khuất sau tảng mây lạnh. Chẳng có đôi môi nào sất. Chỉ là mũi con
chó phốc dụi vào tay tôi, bực bội gầm gừ. Trên nữa, bà chủ nhà cúi nhìn tôi
đầy ngờ vực. Tôi loạng choạng đứng dậy. Tim đập mạnh. Nếu phát hiện
ngay sau cánh cửa khép hờ kia, có một cô gái nhỏ ngủ vùi trong chăn nệm
của tôi, bà cụ sẽ làm gì nhỉ. Tôi thọc hai tay vào túi quần jeans, lảng tránh
tia nhìn nhọn hoắt, chôn vùi sự run rẩy dưới giọng nói cố gắng ôn hoà:

- Bà tìm cháu có việc gì ư?

- Hôm qua cậu về khuya? - Bà cụ đốp ngay, lạnh lẽo.

- Có một người khách nhờ cháu chở đi hơi xa...

- Sao cậu không vào phòng ngủ mà lăn lóc ngoài trời lạnh?

- Đêm qua, trong ấy có mùi là lạ! - Tôi nói dối nhanh như chớp, tim khua

loạn.

- Mùi gì chứ! - Bà cụ cau có, xăm xăm đi vào.

Chưa bao giờ tôi phát hoảng lên đến vậy. Chỉ hai bước nhảy, tôi đứng

chặn ngay trước cửa. Bà chủ nhà giật mình lùi lại. Con cún chết tiệt sủa
nhặng. Gương mặt thất thần của tôi càng khiến bà cụ sinh nghi tợn. Bằng
một cái gạt tay, tôi đã bị bà đẩy qua một bên. Cánh cửa mở nhẹ. Tôi đứng
im bên ngoài, cúi mặt, cắn chặt môi, chờ đợi... Một tiếng hét vang lên. Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.