DẠT VÒM
Phan Hồn Nhiên
www.dtv-ebook.com
Chương 8
Thỉnh thoảng, tôi nhận vài tin nhắn hay trả lời điện thoại Linh. Chỉ hai
tháng trước thôi, tôi vẫn tin rằng tôi không thể tìm ai thân thiết hơn, đáng
tin cậy hơn cô. Thế nhưng, thời điểm rời nhà, bỗng dưng tôi quên bẵng
Linh. Tôi nói thành thật, mặc dù có vẻ như tôi rất giống đồ khốn kiếp. Lúc
tôi có lại điện thoại di động, Linh là người đầu tiên gọi cho tôi. Cô đã phát
ốm vì hoảng sợ và lo âu. Tôi xin lỗi. Nhưng cô khóc mãi. Thật lạ lùng,
tiếng nức nở buồn bã không làm tôi ân hận. Nó chỉ khiến tôi chán nản kinh
hoàng. Tôi tắt máy, ném mobile vào góc phòng, úp mặt trên bàn học.
Nhưng trưa nay, khi Linh gọi, tôi lại chủ động gợi ý qua bên đại học ngoại
ngữ đón cô.
Chúng tôi ngồi quán cà phê nhỏ. Đôi mắt Linh nhìn tôi, như lục kiếm
một thứ gì đó. Cô thật chẳng chê vào đâu được, gương mặt đẹp, mái tóc
mềm mượt loà xoà xuống vai áo thanh nhã, những ngón tay thon đeo nhẫn
lấp lánh. Linh đến từ một thế giới khác, yên ấm, đầy đủ và an toàn. Cái thế
giới mà tôi chẳng thuộc về nữa. Tôi gọi cho Linh một cốc nước cam. Phần
tôi ly cà-phê đá. Linh mỉm cười, lên tiếng dịu dàng:
- Huy người lớn thật rồi.
- Ừ, cũng chẳng quan trọng gì lắm. Ai rồi cũng phải thay đổi.
- Khi nào thì Huy về nhà? - Linh hỏi thình lình.
Có lẽ đó là điều duy nhất mà Linh quan tâm. Nhưng, cũng chính câu hỏi
ấy đã đào một cái hố lớn ngăn cách giữa tôi và cô ấy. Tôi lắc đầu, nói
nhanh: