DẠT VÒM - Trang 40

DẠT VÒM

Phan Hồn Nhiên

www.dtv-ebook.com

Chương 9

Sau đợt làm bài học kỳ, tôi xin được chân hoạ viên tại một văn phòng

thiết kế. Công việc khá nặng, nhưng tôi có thể làm việc ban đêm. Cuối
năm, trời lạnh, chạy xe chở khách dưới mưa phùn quả không dễ chịu chút
nào. Rời bỏ việc ấy cũng chẳng tiếc gì. Chỉ đôi khi, ký ức lang thang trong
một thành phố chìm vào giấc ngủ sâu vẫn quay trở lại, hệt như một mảng
màu tối thẫm,không đẹp đẽ lắm nhưng lại đầy sức an ủi. Cảm giác cô độc
vẫn đeo bám tôi một cách dai dẳng. Đến nỗi có đêm đi làm về muộn, tôi
nghĩ trái tim mình đã luồn ra ngoài lồng ngực, đông thành đá. Nhưng chỉ là
cái USB vỏ kim loại lạnh toát áp vào ngực mà thôi. Tôi hạ tay ga, chạy vào
con đường nhỏ, nơi từng xảy ra vụ cướp xe. Suy đoán mách bảo tôi rằng
nhà Châu ở đâu đó trong khu vực này. Thế nhưng, như một cái bóng tan
vào bầu không khí xanh lơ, tôi không lần ra dấu tích nào của cô gái lạ lùng
ấy nữa.

Một mùa đông lạ lùng.

Các sáng thức giấc, tôi nằm úp mặt vào gối. Kể từ ngày Châu đến căn

phòng kho tôi ở. Có một điều gì đó không còn như cũ. Châu biết nơi tôi ở,
biết số mobile của tôi. Sao cô ấy chẳng gọi? Tôi không có ý nghĩa gì với cô
ư? Và tại sao có một lúc nào đó, người này trở nên quan trọng với người
kia đến thế? Tôi giống như con ốc biển bị những đợt sóng dồn ép trong cái
vỏ chật chội, bị một hạt cát nhỏ xíu lọt vào, cứa đứt góc da thịt nhuyễn thể,
cứ mãi đau nhức.

Tôi không đi chơi, không ngồi cà phê. Cũng không vào rạp xem phim

tiêu huỷ thời gian và cảm giác trống rỗng. Một cậu bạn rủ tôi ghé nhà cùng
xem phim. Những đĩa phim tình cảm Mỹ trước kia tôi vẫn xem bằng đôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.