DẠT VÒM - Trang 44

- Chắc là cũng vui, nên anh mới chịu làm các việc ấy, đúng không? -

Hoan cười. Lớp da trên đôi môi khô như sắp nứt ra.

- Ừ! - Tôi gật - Anh tự kiếm được tiền rồi. Anh mua cho em cái kèn này!

- Anh can đảm thật đấy!

Lời khen đầu tiên kể từ ngày tôi rời nhà. Tôi tôi lặng đi.

Tôi đặt chiếc trumpet đồ chơi vào tay em. Mấy ngón tay nhỏ nhợt nhạt

bấu chặt các nút bấm. Rồi cánh tay rơi xuống, kiệt sức. Bỗng nhiên, em tôi
khóc oà lên:

- Em chờ anh lâu quá! - Giọng con bé vỡ ra. Đến bây giờ, nó mới khóc.

- Anh xin lỗi. Đừng khóc mà. Để lá phổi tội nghiệp của nhóc yên nào... -

Tôi lập bập, van nài.

Con bé ôm quàng cổ tôi. Chị Minh bước vào, khẽ hất đầu ra hiệu cho tôi.

- Bây giờ hai anh em mình vào bệnh viện nhé! - Tôi nói khẽ.

Hoan chớp mắt, đồng ý. Suốt một tuần qua, con bé không chịu rời căn

phòng. nó sợ tôi về nhà thình lình mà nó không gặp được.

Hai ngày, tôi ở trong bệnh viện. Thỉnh thoảng, bất chấp sự giận dữ của

bác sĩ, tôi thổi nhẹ cây trumpet. Con bé bật cười thành tiếng. Mấy bệnh nhi
cùng phòng cũng mỉm cười. Mọi thứ - các đồ đạc trong căn phòng trắng,
những vòm cây bất động ngoài ô cửa, và bầu trời mùa đông ảm đạm - tất cả
như sáng bừng lên phút chốc, ấm áp tươi vui. Đó là khoảnh khắc ngắn ngủi
tôi chợt nhận ra cuộc sống này đẹp đẽ và đáng sống biết bao. Phổi Hoan
bình phục từ từ. Bác sĩ đồng ý cho con bé xuất viện.

Tôi cõng bé em ra taxi chờ sẵn, băng qua khoảng sân bệnh viện cỏ mọc

xanh mịn. Một bệnh nhân đi sượt qua tôi. Áo khoác ngắn. Chiếc mũ liền áo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.