DẠT VÒM - Trang 46

DẠT VÒM

Phan Hồn Nhiên

www.dtv-ebook.com

Chương 10

Tháng mười hai là một tháng nghiệt ngã. Nhưng tôi bắt đầu tìm thấy lại

sự cân bằng. Tháng mười hai, mọi người xung quanh tôi đều có vẻ bận rộn
và căng thẳng. Họ nói chuyện, cãi vã, cười đùa vì những vấn đề nào đó.
Các âm thanh và hình ảnh trở nên xa xăm, như ngăn cách với tôi bởi một
tấm màn mờ ảo. Chỉ có điều may mắn là chẳng ai để mắt đến tôi nữa, ngay
cả bà chủ nhà và con chó phốc cấm cẳn. Tranh thủ mọi khoảng rảnh rỗi, dù
ngắn ngủi nhất, tôi lao vào bệnh viện. Châu nằm một mình trong căn phòng
nhỏ sơn trắng. Dãy hành lang im lặng. Hôm nào không mệt quá, cô nhóc
ngồi trên giường, đôi vai gầy nhom so lên, hai cẳng chân mảnh khảnh
buông thõng, khẽ đu đưa. Nắng len lỏi ngoài cửa sổ, chảy vào phòng các
vệt sáng mềm mại. Từ sàn nhà, ánh sáng ấy dâng cao lên chậm rãi, bao phủ
cô gái thương yêu của tôi trong lớp màu xanh nhạt mềm xốp, dịu dàng. Tôi
thường chạy thật nhanh, băng tắt qua thảm cỏ sân bệnh viện, gõ hối hả bên
ngoài lớp kính cửa sổ. Nếu không nghe tiếng động bên trong, tức là người
nhà hay bạn bè Châu vào thăm, tôi có thể tự vặn chốt, thò đầu vào. Đôi mắt
nâu biết cười của cô nhóc sẽ hướng về ô vuông nhỏ, ánh nhìn rạng rỡ, như
bảo rằng cô chờ tôi đã rất lâu, mong tôi đến với cô biết mấy...

Trên đường chạy đến bệnh viện, tôi suýt đâm sầm vào một người bán

hoa dạo đi xe đạp. Thay lời xin lỗi, tôi mua hộ bác ta tất cả chỗ hoa còn lại,
thứ hoa tôi chẳng biết tên, lốm đốm trắng, lá dày và xanh thẫm. Mua hoa
thì dễ. Nhưng đem đến cho người ốm thì chẳng thoải mái chút nào. Tôi
đành bọc chúng trong mảnh báo lớn, khổ sở ôm trên một cánh tay. Vừa
nhìn thấy bọc giấy to, Châu lặng đi, gương mặt tái nhợt như sáp. Rồi cô
thốt lên khó nhọc:

- Anh mua hoa cho em?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.