DẠT VÒM - Trang 47

- Ừ, chẳng phải mọi các cô gái đều thích hoa? - Tôi thử mỉm cười.

- Em chưa bao giờ thích hoa! Mùi của chúng buộc em nghĩ đến cuộc chia

tay cuối cùng - Cô nhóc nói khẽ, quay mặt vào tường, kéo chăn lên đến tai.

- Anh hoàn toàn không cố ý đâu, Châu ạ... - Tôi lạnh toát sống lưng với

sai lầm khủng khiếp.

- Em xin lỗi. Em không nghĩ gì nữa.

- Có thể anh chưa hiểu em nhiều. Châu, cho anh thêm chút ít thời gian.

- Thời gian. Là bao lâu nữa, hả anh? - Tiếng thì thào vẳng ra từ dưới lớp

chăn.

Tôi im sững choáng váng. Những ngày sống của cô gái tôi yêu quý

chẳng còn bao lâu. Cả tháng nay tôi gắng học cách chấp nhận sự thật như
vậy đấy. Và cả cách lãng quên nó đi. Chỉ tập trung vào từng ngày trước
mắt. Tôi đã can đảm. Thế mà giờ đây, khi sự thật tình cờ bị chạm tới, cất
lên thành lời, thì tôi lại bị đốn ngã, không sao chịu được. Xung quanh tôi,
mọi thứ tối sầm. Hệt như ma xui quỷ khiến, tôi ném mạnh bó hoa xuống
sàn gạch, cuồng loạn dẫm đạp lên. Những cú dẫm giận dữ, cay đắng. Âm
thanh dập nát. Mùi hoa thảm thương. Ừ, dưới chân tôi không còn là bó hoa
mang điềm gở, mà cả vô vàn giận dữ vì nỗi bất công không sao lý giải nổi.
Tại sao bao nhiêu người khác tha hồ sống tiếp, tha hồ mơ ước tính toan,
thậm chí khối kẻ cặn bã sử dụng thời gian quý giá vào những việc tàn nhẫn
thấp hèn, còn Châu của tôi đã phải nhìn thấy hạn mức ngắn ngủi sát ngay
trước mặt? Tại sao khi tôi vừa tìm thấy một người của riêng mình, để yêu
thương, tin cậy và chia sẻ, thì cô ấy lại không thuộc về tôi nữa? Tôi dẫm
chân mạnh hơn. Những ý nghĩ điên rồ, phẫn uất khiến đầu tôi như sắp vỡ
bung. Châu lồm cồm ngồi dậy, bước xuống sàn, giằng lại bó hoa. Mấy
nhánh nhỏ phía đầu cành vẫn còn nguyên vẹn. Cô nhóc bẻ chúng ra, gom
thành bó nhỏ, cắm vào chiếc cốc thuỷ tinh đặt trên ô cửa sổ. Những bông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.