DẠT VÒM - Trang 49

- Cậu có muốn biết cô ấy còn sống được bao lâu chứ?

Câu hỏi dịu dàng như mũi dao nhọn lách qua những sợi cơ trong lồng

ngực tôi. Móng tay tôi bấm chặt vào lòng bàn tay:

- Không!

- Tôi hiểu tâm trạng của cậu. Nhưng cậu nghe tôi khuyên vài câu, nhé!

Khi ông nói, tôi chăm chú lắng nghe, mắt dõi ra các vòm cây tỉa tròn,

như các cụm khói rùng mình trên thảm cỏ. Đám mưa bụi chuyển màu ngũ
sắc bao bọc ngọn đèn cao áp, ngỡ như bất động nhưng thật ra đang rơi
không ngớt. Có con chim bay vụt qua khoảng trời tím mờ... Mọi thứ đều
chuyển động theo một quy luật bí ẩn. Và cuối cùng, dù muốn hay không,
tôi cũng phải tuân theo chúng.

Ông bác sĩ nhắc tôi trở vào phòng trực. Châu ngồi sẵn trong xe lăn, để tôi

đẩy về phòng. Tôi chạm vào tay nắm lạnh giá, buông ra ngay. Thôi để mai,
tôi sẽ nghe theo lời khuyên của ông bác sĩ tốt bụng. Còn giờ đây, tôi chẳng
cần gì sất. Chẳng cần sắm vai lạc quan. Chẳng cần giả vờ xem mọi việc là
bình thường. Tôi chỉ muốn làm gì đấy để cô nhóc yêu quý của tôi vui, thế
thôi. Dù có người nhìn, tôi vẫn thản nhiên chìa lưng bảo Châu ngồi lên. Cô
bỡ ngỡ, rụt rè nhìn quanh. Tôi cõng cô nhóc băng qua thảm cỏ. Mưa lất
phất. Châu trùm trên đầu cái áo khoác của tôi. Chao ôi, giá như quãng
đường này cứ dài thêm. Giá như đôi tay khẳng khiu vòng quanh cổ tôi mãi.
Giá như khoảng ngực nóng ran gầy gò cứ áp nhẹ trên lưng. Và hơi thở khò
khè vang nhẹ bên tai. Và những sợi tóc mềm vương vào má. Tất cả đừng
bao giờ rời xa tôi... Cô nhóc chợt hỏi: "Em nặng, làm anh mệt, đúng
không?". Tôi lắc, bảo cô hát đi. What a little moonlight can do, bài hát ngộ
nghĩnh cũ xưa vang lên khe khẽ. Trong bóng tối có bài hát. Trong bóng tối
có một cô nhóc thanh thản mỉm cười. Và trong bóng tối, có những hạt nước
to ứa trên mí mắt, bất kể tôi đã cố gắng kìm chế ra sao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.