DẠT VÒM - Trang 51

Quay về thành phố. Buổi chiều mưa to. Chân chúng tôi ướt lạnh. Tôi đưa

Châu về nhà tôi trọ, thay quần áo khô. Cô nhóc bước vào phòng. Căn
phòng nhỏ xơ xác bỗng ấm bừng lên. Trong khi tôi lụi hụi ủi cái quần jeans
ướt sũng của Châu, cô nhóc ngồi co ro giấu đôi chân gầy guộc dưới tấm
chăn. Mưa vẫn như trút nước. Trời tối dần. Châu chợt hỏi: "Em ở lại với
anh được không? Thêm một lần nữa". Tôi lặng đi. Khi cô nhóc gọi điện
thoại báo về nhà, tôi vào bếp nấu bữa tối.

Chưa bao giờ tôi thật sự chú tâm đến việc bếp núc. Chỉ là làm vài món

ăn thôi mà, có gì quan trọng đâu. Nhưng giờ đây, tôi bỗng phấn khích kỳ lạ.
Tôi nấu cơm, rán trứng, luộc một ít mì và đậu. Khi làm những việc ngộ
nghĩnh ấy, tôi chỉ chú tâm vào bếp, vào lửa, vào những đồ dùng làm bếp
luôn khua lên loảng xoảng. Tôi và Châu cùng ăn. Cô ăn ngon lành, thích
thú đặc biệt, rõ ràng không phải để làm tôi vui lòng. Cô ngoẹo đầu cười tự
nhiên: "Ngon lắm anh ạ. Hệt như một trăm năm rồi, em không ngửi thấy
mùi cơm!"

Chúng tôi xem TV đến tiết mục cuối cùng. Cảm giác bối rối lơ lửng

trong không trung. Châu nằm cuộn tròn trong chăn, đôi mắt trong suốt nhìn
tôi:

- Anh sẽ ngủ ngoài sân như lần trước ư?

- Không - Tôi nhìn cô gái hàng trăm lần tôi mơ ước, bỗng thật buồn rầu.

- Chúng ta sẽ không nghĩ gì cả - Đôi mắt trong suốt thì thầm.

- Ừ...

Trong cái đêm lạ lùng ấy, tôi đã giữ chặt thân thể gầy gò tội nghiệp của

Châu. Bởi cái ngày cô sẽ tan biến đi chẳng còn xa nữa. Cái mũi nhỏ mềm
ướt như gấu Koala dụi mãi vào cổ tôi, kiếm tìm một điều gì đó dẫn cô thoát
khỏi nỗi sợ hãi và đơn độc. Từ trong cô, tôi cảm nhận mình đang biến đổi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.