DẠT VÒM - Trang 48

cúc khuy áo trắng tinh, bé bỏng và ngơ ngác đã tươi tắn trong một tuần.
Suốt tuần lễ ấy, mỗi khi nhìn cuống hoa xanh tốt khúc xạ trong làn nước
trong vắt, tôi lại cồn lên niềm hy vọng thiết tha. Ừ, chẳng ai mà sống mãi.
Năm tháng trôi đi, ai rồi cũng sẽ già nua, nhuốm phải một bệnh tật nào đó.
Nhưng đó là tương lại. Tương lai u ám hay sáng tươi tôi không thiết tha.
Tôi chỉ nhìn vào sự thật và hiện tại lúc này. Chúng mạnh hơn mọi đe doạ
phía trước. Vì thế, tôi cần phải dũng cảm đương đầu, chiến đấu với những
buồn bã lo sợ. Không phải chỉ cho Châu thấy, Châu vững tin, Châu không
lo sợ. Mà còn cả cho chính bản thân tôi.

Có vài ngày, trời đột ngột lạnh và mưa. Không khí như thế học và làm

việc thật dễ chịu. Nhưng nó lại khiến Châu mệt lả, xanh xao đến mức đáng
ngại. Hoàn tất bản vẽ ở phòng thiết kế buổi tối, quãng 9 giờ, tôi lao đến
bệnh viện. Căn phòng Châu nằm trống rỗng. Tim tôi đập cuồng lên. Tôi lảo
đảo chạy tìm phòng điều trị. Vài người đi trên hành lang hoảng hốt dạt sang
một bên nhường lối. Cửa phòng bật mở. Bác sĩ trực đang khám cho Châu.
Cô nhóc ngước nhìn tôi, mỉm cười tươi tắn, nhưng các đốm tàn nhang trên
gò má thì nhợt nhạt đáng thương. Cô vòng ngón trỏ và ngón cái, ra dấu OK
cho tôi yên tâm. Lúc Châu theo y tá sang phòng bên tiêm thuốc, vị bác sĩ
trực đêm rủ tôi ra ngoài sân. Tôi lủi thủi bước theo ông, đứng dưới mái
hiên. Ông mời tôi điếu thuốc. Tôi từ chối. Tôi chỉ mong vị bác sĩ già nhiều
kinh nghiệm sẽ nói cho tôi nghe một tin tức tốt lành. Nhưng chừng như ông
ấy chỉ mải mê với mùi thơm hăng nồng và hơi ấm mà điếu thuốc đem đến.
Tôi cất tay vào túi áo khoác, bỗng buồn khôn tả. Ông bác sĩ đột ngột lên
tiếng:

- Cậu thất vọng lắm, phải không?

- Vâng! - Giống như ai đó ngoài tôi cất tiếng.

- Buồn thảm chẳng giải quyết được gì cả.

- Cháu biết điều ấy - Tôi gật nhẹ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.