DẠT VÒM - Trang 55

thật ra bên trong là gì chứ? Các thành viên trong nhà đều bận rộn đuổi theo
các mục đích riêng. Chẳng ai còn đủ thời gian để quan tâm đến nhau thực
thụ. Ngay cả khi một thành viên đau ốm, bất hạnh, thì sự chia sẻ duy nhất
mà người thân có thể thực hiện là chu cấp tiền bạc, vài lời hỏi han, những
động viên chẳng đâu vào đâu. "Mọi thứ rồi sẽ tốt lên", "Đừng đánh mất hy
vọng!". Ai cũng thừa sức phun ra những cây nói như thế, với nụ cười kẻ cả.
Nhưng cứ thử đặt mình vào tình thế ấy xem. Tốt lên ở chỗ nào chứ nếu mỗi
ngày ta gầy rộc đi, tóc rụng nhiều hơn? Hy vọng vào đâu khi mỗi hơi thở
còn cảm thấy là sự may mắn, cuộc sống cứ co hẹp lại không thể cưỡng
chống, chẳng còn biết bám víu chắc chắn vào thứ gì cả? Tôi nhổ toẹt vào
những biểu lộ ngọt ngào nhưng che giấu sự ích kỷ vô tâm. Tôi chẳng ốm
đau gì, thế mà giai đoạn trước khi bỏ nhà đi, tôi đã chán ghét tất tật mọi
thứ. Đến nỗi tôi giam mình cả tháng trời trong phòng, vùi đầu đọc hàng
đống sách, lang thang trên net, rúc vào mọi xó xỉnh, chui vào các chat room
bắt chuyện linh tinh với hết thảy mọi kẻ không quen biết mà chẳng để làm
gì... Tôi sẽ như thế mãi, sẽ phát điên hoặc chết mục, nếu không sớm rời nhà
ra đi. Tình thế của Châu còn tệ hơn tôi nhiều. Biết vậy, nên bất kể chuyện
gì xảy ra, những người sang trọng trong nhà cô có coi rẻ tôi, thiếu thốn và
vất vả, nhất định tôi chẳng bỏ cuộc. Tôi chỉ biết một điều duy nhất, là lúc
này đây, tôi cần cho người yêu của tôi hơn bao giờ hết.

Đầu tuần vừa rồi, ông kiến trúc sư ở phòng thiết kế, nơi tôi làm thêm,

đưa cho tôi một cặp vé xem kịch. Tôi từ chối phắt. Tâm trí đâu mà kịch cọt
nữa chứ. Ông kiến trúc sư đã trố mắt nhìn tôi như quái vật: "Thế hệ chú
mày chẳng biết hưởng thụ văn hoá gì sất!". Phải lúc khác, tôi sẽ ngoác
mồm chứng minh cho ông ta rõ văn hoá nằm ở khối nơi khác, đâu chỉ ẩn
náu trong mấy vở kịch hay vài buổi trình diễn nhạc cổ điển. Khối kẻ chui
vào nhà hát chỉ để cười hềnh hệch hay ngủ gà ngủ gật, chẳng thu lượm nổi
tí ti văn hoá nào. Nhưng lúc ấy, tranh cãi chẳng để làm gì cả. Tối khuya, gọi
điện thoại cho Châu, tôi thử nói với cô về vở kịch. Tôi đã sợ cô nhóc sẽ
cười phá lên, nghĩ tôi chỉ là một gã nhảm nhí hạng nặng. Thế nhưng, bất
ngờ làm sao, Châu vui mừng kỳ lạ. Cô hỏi mãi không ngớt nội dung vở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.