DẠT VÒM - Trang 57

hay ghen tị. Nhưng tôi mặc kệ đấy. Có một lúc, tôi len lén cầm bàn tay
Châu nữa cơ, bàn tay mềm, ấm áp tin cậy khi đặt vào lòng tay tôi có những
vết chai sần. Tôi siết nhẹ bàn tay yêu thương. Cứ thế, thời gian trôi qua.

Vở kịch ra sao tôi cũng chẳng rõ. Chắc là chẳng tệ. Các diễn viên nổi

tiếng. Tiếng la hét thất thanh. Tiếng khóc nức nở. Tiếng cười vang động.
Rất nhiều câu pha trò ngốc nghếch xen lẫn những câu triết lý cao xa. Châu
cười thành tiếng, vui vẻ. Nhưng có khi cô lặng thinh. Mấy lúc như thế, tôi
hoảng sợ ngoảnh sang, ngỡ cô đã biến mất. Cô nhóc ngước nhìn tôi, mỉm
cười, đôi mắt lấp lánh, sáng trong, trìu mến. Lúc tan vở, mọi người chen
nhau đi về phía cửa. Tôi nắm nhẹ khuỷu tay Châu, nép vào bên lối đi, chờ
vãn.

Bất thần, một người lao về phía chúng tôi. Một gã cao lớn, ăn mặc sành

điệu. Nhìn cái áo khoác xám khói da mềm gã vắt hờ bên tay thì biết. Gã
vươm cổ về phía trước, như một con công khoan thai, hài lòng với bộ cánh
đẹp đẽ, luôn ngầm bảo với thiên hạ xung quanh rằng hãy ngắm ta đi, hãy
khâm phục ta đi! Chẳng buồn liếc qua tôi, gã bảnh choẹ ấy bất thần vồ lấy
cô nhóc, đúng cách của một con công đỏm dáng vồ lấy con gà bông yếu ớt:

- 100 năm rồi anh mới gặp em đấy, Châu à! - Giọng gã mới du dương

làm sao. Cách ví von nghe hay ho gớm. Những ngón tay của gã dài khác
thường, trắng bệch.

- Ôi, anh Bảo! - Cô nhóc cũng reo lên - Anh vẫn học bên nhạc viện chứ?

- Tất nhiên. Làm sao khác được. Tuần tới anh có buổi diễn với dàn nhạc

đấy. Em có muốn đến xem không?

- Cho em hai vé nhé! - Cô nhóc đề nghị.

- Vé gì chứ? - Bây giờ thì con công liếc nhìn qua tôi. Đôi mắt sắc lẻm

chẳng buồn che giấu tia nhìn giễu cợt khi soi thẳng vào ống quần jeans
ngắn hở cả đôi tất mỏng nhăn nhó của tôi. Gã ngước nhìn Châu, cười khoe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.