DẤU ẤN TRONG TIM - Trang 115

"Tôi muốn bác sĩ miền Bắc của tôi thôi. Tôi đợi cho đến khi ông ta đến".
Vùng nầy có nhiều người như thế, con báo cho mẹ biết, và ngay cả cô chủ
nhà nầy cũng thế.
- Ồ, cô ta có vẻ rất dễ thương.
- Đúng, thỉnh thoảng cô ta dễ thương.
- Con khen thật đấy chứ. Con có giao du với cô ta không?
- Không, không như từ "giao du" của mẹ dùng đâu, nhưng khi cô ta thích,
cô ta có thể là người quí phái dư sức.
- Cô em gái của cô ta cũng giống thế à?
Chàng bật cười:
- Mẹ muốn nói Rosie à? Không, hai người khác nhau một trời một vực. Hai
cô kia cũng giống Rosie. Thế nhưng họ khác nhau; còn riêng chủ nhân của
trang viên thì khác xa, rất khác với tất cả các cô em.
- Ờ, mới nhìn qua, mẹ thấy mẹ và cô ta có thể làm bạn với nhau được.
- Con hy vọng thế.
- Hình như con không tin phải không?
- Không phải, thưa mẹ. Không phải con không tin, nhưng con chỉ góp ý
kiến thôi, vì, chắc mẹ biết, khi mẹ không được như ý, mẹ cũng bẳn tính ghê
lắm.
Có tiếng gõ cửa rồi cửa mở ra và cô hầu bước vào, bê cái khay trên tay. Cô
ta nhìn hai người, cười chào, rồi nói với bà Catherine Falconer:
- Thưa bà, cháu là Jamie Bluett. Cháu hầu ở phòng khách. Và xin thưa với
bà, cháu kiêm hầu luôn ở nhà phụ. Cháu thấy vui khi thấy mẹ của ông bác
sĩ vào ở nhà nầy.
- Cô ta nhìn John, cười với chàng rồi nói tiếp:
- Có người vào ở nhà nầy thật rất tuyệt. Cháu rất thích nhà phụ nầy, thưa
bà, nhà nầy ấm cúng.
- Phải, Jamie. Tôi đồng ý với chị như thế, có thể nói tôi rất sung sướng
được vào ở đây. Cám ơn chị đã mang cà phê đến.
- Thưa bà, rất hân hạnh được đón tiếp bà. - Jamie đung đưa đầu một lát rồi
đi ra, miệng cười toe toét.
- Tuyệt đấy chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.