DẤU ẤN TRONG TIM - Trang 14

tranh, và ông nói bố Robbie là người rất can đảm. Rồi ba tháng sau má mất,
cả ba người cùng chết trong một năm. Đã hai năm rồi, từ ngày ấy, đến nay
mọi việc trong nhà không còn như trước nữa. - Cô nhìn xuống chân và nói:
- Cả ông nội lẫn bà nội không ai muốn chết; cuộc sống hai người rất hạnh
phúc.
Nhưng còn má thì em biết má muốn chết. Ôi, đúng thế, đúng thế đấy.
- Cô ngẩng đầu lên, giọng cô nghe thì thào nho nhỏ:
- Em không nên nói những chuyện nầy làm gì, phải không?
- Tại sao lại không? Chuyện ấy đã ám ảnh em, mà anh là bác sĩ, bác sĩ xem
như linh mục vậy, chắc em biết rồi; anh không bỏ qua những chuyện như
thế nầy đâu.
- Không ư? Cô bần thần hỏi:
Thế rồi chàng hỏi:
- Tại sao bây giờ lại không như trước?
Cô cất bước đi, hơi trước chàng một chút, em đáp:
- Vì bây giờ chị Beatrice là chủ nhà, chị chiếm hết. Anh biết không, chị ấy
mê cái nhà lắm. Chị ấy hãnh diện về cái nhà lắm. Không ai trong nhà có ý
nghĩ như chị ấy và bố. Chị rất giống bố. Rồi xảy ra xích mích giữa bố với
Robbie.
Nếu anh xuống đây với em thì anh sẽ hiểu… xuống sông thì rõ.
Hai người đi theo bờ tường, khi đến gần sông, bỗng cô hoảng hốt la lên:
- Ôi chết! Mary May! Ô đừng, Mary May. - Con bò cái đang đi vòng hàng
rào gỗ và dây thép gai dưới nước.
Chàng liền thấy cô ta ngồi bệt xuống cỏ, tháo giầy ra, rồi rất tự nhiên cô
kéo váy lên, lôi nịt vớ dưới đầu gối xuống rồi cởi vớ ra, bỏ tất cả vào giầy,
buộc giây giầy lại treo lỏng dỏng quanh cổ rồi chạy xuống nước, vừa lội
vừa nói:
-Nếu anh muốn đi theo em thì cởi giầy ra.
- Tôi thích leo tường hơn, - chàng nói theo.
- Được không?
- Được, được; tôi thường leo núi mà.
Chàng nhìn cô nắm lỗ tai con bò kéo nó trở lại. Mực nước lên quá đầu gối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.