DẤU ẤN TRONG TIM - Trang 147

thăm họ.
- Tại sao không?
Thực ra chàng không có ý định đến thăm họ; nghĩ đến chuyện gặp lại Helen
là chàng thấy không chịu nổi. Nhưng chàng vẫn nói:
- Cô ấy là em vợ anh, và anh thích Leonard. Thế nào chúng ta cũng phải
đến thăm họ thôi; chúng ta có thể cùng đi với nhau.
Cô ném dao nĩa lên bàn, mím chặt môi, rít lên:
- Anh biết tôi căm thù Helen như thế nào rồi, cho nên anh đừng nói đến
chuyện tôi… chuyện chúng ta đi thăm họ.
Chàng đứng dậy, mặt lộ vẻ tức giận, chàng đáp lại:
- Cô đừng nói với tôi là tôi được hay không được đến thăm họ. Tôi có ý
định đến thăm họ, cho nên cô đùng hòng cản tôi, tôi muốn thăm ai khi nào
và ở đâu, đó là quyền của tôi. Tôi đã quá chán cảnh mè nheo của cô rồi. Tôi
nghĩ đã đến lúc chúng ta càng ít gặp nhau chừng nào, càng tốt chừng ấy.
Cho nên kể từ bây giờ, tôi làm việc xong, tôi sẽ ngủ ở phòng khách.
Trước khi chàng nói xong, cô ta đã đi vòng qua bàn ăn, nói to với chồng:
- Ồ không! Không được! Anh không được đưa tôi ra làm trò cười trước mặt
gia nhân trong nhà như thế.
- Nhưng bỗng giọng hách dịch của cô biến mất. Cô chuyển sang giọng van
lơn:
- John, xin anh, xin anh đừng làm thế với em. Em hứa với anh, em… em sẽ
không. Cô gục đầu xuống; cô không nói thêm lời nào có vẻ ra lệnh cho
chồng nữa, lòng khao khát muốn ngã vào vòng tay chàng như trước đây
bùng lên trong lòng cô, cô muốn chiếm hữu chàng, muốn biến chàng thành
của riêng của mình thôi. Ồ phải, chỉ là của riêng một mình cô. Thậm chí
chàng cũng không được nghĩ đến mẹ mình nữa; chàng đã dành quá nhiều
thì giờ với mẹ rồi. Nếu cô không cẩn thận, thế nào cô cũng đi đến chỗ căm
ghét bà ấy.
Chàng đưa tay sờ lên vai cô, vừa nói:
- Được rồi, được rồi. Rồi sẽ ổn thôi. Bỏ qua chuyện ấy đi. Anh… anh đến
thư phòng làm việc; anh có công việc phải làm gấp.
- Xin anh đừng buồn! Mà anh phải ăn cho xong bữa đã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.