DẤU ẤN TRONG TIM - Trang 167

Chị ta quá ác! Quá ác! Tính chị ấy thế đấy. Tôi biết rõ chị ta. Vì thế tôi
muốn đi khỏi nhà. Chị ta luôn luôn có cái gì trong người. Nếu người nào
trong nhà thừa hưởng tính khí của bà cô Ally, thì chính chị ấy là người đó.
- Cô nhìn John và gật đầu.
- Phải, phải, anh nói điều nầy đúng đấy. Thật vậy, em nghĩ anh nói đúng
đấy.
Rồi bỗng cô lắc đầu như thể cô vừa nhận chân ra được một thực tế, và cô
nói:
- Nhưng mà, anh John nầy, anh đã lấy chị ta.
- Phải, tôi đã lấy cô ấy, em à. Nhưng cứ để chuyện tôi, tôi lo Tôi sẽ ở với
mẹ tôi tại ngôi nhà phụ cho đến khi tôi tìm ra chỗ thích hợp, mặc dù, như
cô biết, cô ta đã dụ dỗ mẹ tôi để bà ký hợp đồng thuê nhà năm năm. Và dĩ
nhiên đã đưa tiền trước. Nói tóm lại, cô ta rất xảo quyệt.
Rosie quay qua nói với bà Annie:
- Cháu định về thu xếp hành lý để đến nhà chị Helen, chắc bác biết rồi. Bây
giờ xin bác cảm phiền cho phép cháu lấy hết đồ đạc của cháu đem sang gởi
đây luôn, vì cháu sẽ không sống với chị ta trong ngôi nhà ấy được nữa.
Cháu… cháu sẽ ở với Helen một thời gian và…
- Ồ cháu, tại sao cháu xin phép như thế? Nhà nầy là nhà của cháu, luôn
luôn là của cháu mà. Bây giờ cháu cứ đi lấy đồ đạc mang đến đây. Robbie
sẽ đi với cháu.
Để trả lời Robbie đi tới sau cánh cửa, lấy áo khoác và mũ lưỡi trai, anh lên
tiếng, đây là lần đầu tiên anh nói:
- Tôi sẽ vào nhà. Chưa bao giờ tôi muốn vào trong nhà ấy, nhưng bây giờ
tôi vào để mang đồ cho cô.
Rosie nhìn anh, rồi quay qua nhìn John, cô nói nho nhỏ:
- Bây giờ chỉ còn anh mới là người đáng ân hận, Còn em… em cảm thấy
được thoát nạn. Lâu nay… em như sống trong mặc cảm bị ruồng rẫy mà
không biết tại sao, sống với cái mặc cảm ấy người ta thấy nhỏ nhoi, hèn hạ.
Nhưng… còn anh, anh bị ràng buộc với chị ta.
- Đừng lo chuyện ấy. Cô cứ đi đi lo cho xong công việc, rồi bắt đầu lại cuộc
đời mới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.