DẤU ẤN TRONG TIM - Trang 177

Và khi John kể tiếp, nàng ngồi im lắng lắng nghe. Thỉnh thoảng nàng quay
nhìn Rosie, vẻ mặt như muốn nói: "Tôi không tin nổi".
Khi John kể gần hết câu chuyện, chàng không kể chuyện xảy ra giữa
Beatrice và chàng. Nhưng chàng nói:
- Tôi nghĩ chuyện nầy không nên nói ra, nhưng tôi cũng nghĩ Rosie đã có
cảm nghĩ như thế nào. Như cô ấy đã nói, mặc cảm bị ruồng rẫy nhiều lúc
làm cho cô ấy đau khổ chịu không nổi, vì cô không biết lý do của sự ruồng
rẫy nầy.
Chuyện Teddy phụ cô ấy có vẻ quá tình cờ, vì trước đó hai người rất hoà
thuận, cho nên cô thấy sự việc xảy ra không thể nào giải thích được. Còn
một lý do khác nữa làm cho cô ấy đau khổ là nếu cô ấy lấy chồng, thì mặc
cảm bị ruồng rẫy vẫn còn mãi trong lòng cô, vì cô đã mất niềm tin nơi đàn
ông.
- Đến đây chàng nhìn Rosie, chàng thấy cô đang nhìn, hai mắt ươn ướt.
- Và việc nầy đã ngăn cản cô ấy không nói cho Robbie biết mặc cảm của
mình.
- Chàng hít một hơi thật dài mới nói tiếp.
- Phần còn lại Rosie sẽ nói cho quí vị nghe. Nhưng, tôi nghĩ vẻ mặt của cô
ấy đã nói lên đầy đủ rồi.
Helen đứng lên khỏi ghế, đi đến bên Rosie, kéo cô đứng dậy khỏi cái ghế
nệm dài ôm lấy Rosie, nhưng cô không tìm ra được lời để nói, cho nên
Rosie nói:
- Ổn rồi, chị Helen. Em… em ổn rồi. Vì John đã nói cho em biết sự thực,
nên cái cảm giác bị tình phụ đã được xua khỏi tâm trí em rồi, em không còn
cảm thấy đau khổ nữa: Nhưng, John hiện đang gặp nghịch cảnh. Cuộc sống
của anh ấy rất thê thảm.
Nghe thế, John đáp lời tức khắc - Rosie, cô khỏi lo cho tôi. Chuyện thê
thảm đã qua rồi.
- Rồi anh sẽ làm gì? - Helen hỏi. Chàng không đáp lại liền. Khi trả lời,
chàng quay mặt đi chỗ khác, không nhìn nàng.
- Tôi sẽ bỏ cô ta. Thật ra, tôi đã từ giã cô ấy rồi. Tôi đã chuyển đến ngôi
nhà phụ với mẹ tôi rồi và, - chàng dừng lại một hồi lâu mới nói tiếp: tôi sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.