DẤU ẤN TRONG TIM - Trang 179

Robbie nhìn nàng, cười và nói:
- Tôi sẽ ra xem để học cách trồng trọt, thưa cô Helen, - anh chỉ liếc nhìn
nhanh về phía Leonard rồi xin lỗi:
- Ồ, tôi xin lỗi. Đây là thói quen. Tôi muốn nói…
- Đừng để ý đến chuyện ấy làm gì, - Helen nói nhanh xen vào, - chú bỏ các
từ thưa cô ấy đi, vì chú sắp thành em rể tôi rồi.
- Nàng cười nhìn anh. Rồi một lát sau nói tiếp:
- Chúng tôi rất vui mừng được có chú làm em rể. Mà thôi, ta đi thôi cô cậu,
kẻo trời sắp mưa rồi.
Còn lại hai người đàn ông, họ nhìn nhau như người nào đợi người kia nói
trước.
Sau cùng, chính Leonard là người nói trước, và khi cất tiếng, giọng ông
nghe có vẻ gay gắt:
- Cái bệnh của tôi thật khốn kiếp, phải không?
Đột nhiên John nhấp nháy mắt nhiều lần rồi liếm môi, trả lời:
- Tôi nghĩ người ta đang ra sức nghiên cứu để tận diệt bệnh nầy.
- Phải, tôi nghe nhiều người nói thế. Nhưng hiện tại người ta phải đi nghỉ ở
bờ biển miền Nam hay sang Thuỵ Sĩ. Mà có được gì không? Chỉ kéo dài sự
đau đớn thôi.
- Bỗng ông cất cao giọng, hỏi chàng:
- Có lẽ anh biết bác sĩ Peters chứ?
- Biết, biết, chúng tôi đã gặp nhau nhiều lần:
- Chàng gượng cười, đáp.
- Ông ta mày mò tìm cách chữa trị và bác sĩ Cornwallis cùng tôi cũng mày
mò tìm cách chữa trị.
- Anh có nhiều bệnh nhân bị lao phổi không?
- Ít thôi. Thường họ chữa trị ở nhà.
- Anh có thấy họ bị người ta xa lánh không?
John nhướng cao mày, lặp lại:
- Bị người ta xa lánh à? - Rồi sau một hồi suy nghĩ, chàng nói tiếp:
- Phải, họ được đưa đến một nơi cách ly. Nhưng không có ác ý dâu, mà
người ta sợ thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.