DẤU ẤN TRONG TIM - Trang 191

nho nhỏ.
Nàng hỏi tiếp, giọng trở nên nghẹn ngào đau đớn:
- Theo anh thì anh ấy còn sống bao lâu nữa?
Chàng đứng im lặng một lát mới đáp:
- Bác sĩ của ông ấy… của cô chắc đã nói cho cô biết rồi.
- Không, ông ta không nói. Ông nghĩ nói ra sợ tôi đau đớn. Nhưng tôi nhìn
tôi biết. Và chắc anh biết thời tiết nầy rất nguy hiểm cho anh ấy. Nhưng anh
ấy không muốn đi đâu hết, anh ấy thích ngôi nhà nầy. Anh ấy nói ảnh muốn
tôi…ổn định ở đây.
- Bỗng nàng ngẩng đầu lên và nói tiếp:
- Khi anh ấy mất rồi, tôi cũng sẽ đi thật xa, xa hàng vạn dặm, qua đại
dương…
Giọng nàng tức tưởi, nên chàng cắt ngang lời nàng, giọng dịu dàng:
- Đừng! Đừng! Ông ấy sẽ nhận thấy cô đau khổ đấy, và ông sẽ rất buồn khi
thấy cô khổ. Cho nên, cô hãy tiếp tục làm ra vẻ bình thường như mấy lâu
nay.
Helen nầy, bây giờ xin nói thật, không ai hy vọng hay là cầu nguyện cho
ông ấy lành bệnh nhiều như tôi đâu.
Ngay khi ấy, chàng chợt thấy Betram Johnson hiện ra nơi hành lang anh ta
là hầu phòng kiêm y tá của Leonard. Chàng nghĩ: cũng lạ thật anh chàng
nầy luôn luôn lởn vởn quanh mình. Chàng không có ác cảm với anh nầy.
Chàng không hiểu tại sao, có lẽ vì anh ta làm việc tốt và rất tận tuỵ với
Leonard.
- Tôi phải về, - chàng nói và định đưa tay bắt, nhưng không hiểu sao chàng
không nhúc nhích được bàn tay. Chàng bước ra ngoài trời đêm, đi đến phía
chuồng ngựa, ở đây Henry đã chuẩn bị sẵn sàng ngựa và xe cho chàng.
***
Điều mà John nhớ mãi ngày đám cưới của Rosie không dính dáng gì đến cô
dâu hay chú rể, mà chính là những gì mẹ chàng đã nói với chàng vào đêm
trước đó.
Cả bà lẫn bà Atkinson đều hơi ngạc nhiên khi thấy chàng về sớm quá. Và
khi chàng cho bà Atkinson hay rằng chàng không đi lại nữa, chàng nghĩ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.