DẤU ẤN TRONG TIM - Trang 196

Chàng càng sửng sốt khi nghe bà nói:
- Tôi đã nghe nói về ông, không những do ông chủ nhà ở đây, - bà ta gật
đầu chỉ ông Leonard - mà còn nghe nhiều người ở dưới phố nói nữa. Ông
biết người ta bàn tán đủ thứ chứ - Nhưng phần nhiều khen ông chứ ít chê.
Làm sao ông hợp tác với ông già Cornwallis được nhỉ? Lão ấy là đồ vô lại
nhất trên đời. Lão bị gãy cái chân cũng đáng đời, chắc không bao giờ khá
hơn đâu.
- Kìa bà Daisy!
- Sao, ông Leonard thân mến?
- Tha thứ cho ông ấy.
Bà ta ngẩng đầu ra sau, toét miệng cười ha hả. Chàng thấy mặc dù bà ta còn
răng đầy đủ, nhưng cái nào cái nấy đều đã vàng khè.
Bỗng bà ta quay mặt nhìn chàng, cặp mắt tròn sáng, bà nói:
- Khi tôi không ăn bột yến mạch, bà vú tôi thường nói: Nếu cô không thích
bột yến mạch, cô cũng phải ráng mà ăn. Có qua có lai, cô có ăn, nó mới
làm cho cô mập .
Chàng cười, nhìn bà. Chàng quay qua nhìn Leonard, ông ta đang tựa đầu
vào chiếc gối trên ghế xích đu dài. Mắt ông ta nhắm lại, răng cắn vào môi
dưới.
- Ông đã đến châu Phi chưa?
- Sao? - Nghe bà ta hỏi, chàng quay người trên ghế và lặp lại - châu Phi à?
Chưa, chưa. Chưa bao giờ tôi đến châu Phi cả.
- Ờ phải, vì thế mà anh không mất thịt. Sang bên ấy tôi mất hết thịt. Trước
đây tôi tròn trịa mập mạp kia. Chắc anh không tin phải không?
Chàng không biết phải đáp tin hay không tin .
Rồi cả hai quay qua với Leonard, ông ta vẫn nhắm mắt nhưng miệng nói:
- Nói cho anh ấy nghe đi, bà Daisy, nói cho anh ấy nghe về bồn tắm có
thuốc khử trùng đi.
- Ồ tôi chỉ nói với ông thôi. Tại sao tôi phải giải trí cho khách của ông, mà
ông ta lại là bác sĩ nữa?
Bỗng bà quay qua nhìn John và nói:
- Tôi không dám mời mấy ông bác sĩ đến nhà chơi, vì mấy ông thầy mo sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.