DẤU ẤN TRONG TIM - Trang 197

dần nát xương họ ra.
- Tôi tin như thế.
- Kể đi, Daisy, kể cho anh ấy nghe về chuyện bồn tắm đi - Leonard lặp lại.
- Sao ông đã nghe nhiều lần rồi mà.
- Tôi muốn nghe lại.
John nhìn vào mặt bà ta. Bà đang nhìn Leonard, chàng thấy vẻ dịu dàng
hiện ra trên mặt bà, như đám mây bay trôi qua trên làn da nhăn nheo, khô
khốc. Bà nhấp nháy một lát rồi lấy lại phong thái cũ, bà nói:
- Thôi đủ rồi, tôi sẽ làm theo yêu cầu của ông. Đoạn bà quay qua John, và
nói:
- Không biết anh có muốn nghe chuyện nầy hay không. Nhưng một thời tôi
từng là một cô thiếu nữ rất cừ khôi. Mọi người ở đây thường gọi tôi như
thế, cô thiếu nữ cừ khôi. Anh có tin thế không?
- Ồ tin, tin chứ.
- Chàng đáp liền không ngần ngừ.
- Phải, tôi rất tin bà từng là một cô thiếu nữ cừ khôi.
Bà nhìn chàng, ánh mắt có vẻ hoài nghi, nhưng bà vẫn nói tiếp:
- Hừ! Không phải chỉ có Bộ Thuộc địa mới đào tạo được cái nhà ngoại
giao.
Tôi là đứa con gái thứ sáu trong nhà, trên tôi có bốn anh trai, cho nên cha
tôi rất bận bịu, thế nhưng tôi vẫn hoàn toàn sung sướng và là người duy
nhất chưa lập gia đình. Nhưng tôi yêu một con ngựa, cho nên chuyện ấy
không thành vấn đề…
Đến đây Leonard ho khàn một tràng, bà dừng lại nhìn ông ta một lát mới
nói tiếp:
- Thế rồi một ông tên là Thomas Freeman Wheatland nhảy vào cuộc đời
tôi, mẹ tôi thì thất vọng còn ba tôi lại vui, ông ta từ châu Phi về nghỉ phép.
Khi mới sang, ông ta làm trợ lý cho quan Toàn quyền bên ấy, và khi ông
Toàn quyền về hưu, ông ta lên thay. Ông ta lớn tuổi rồi, nhưng tuổi tác
không thành vấn đề, ông ta cũng thích ngựa và mời tôi sang châu Phi với
ông. Tôi đắn đo giữa Brutus và ông. Brutus là con ngựa của tôi. Tôi quý nó
từ khi nó mới là một con ngựa con. Còn châu Phi tôi chỉ biết trên bản đồ và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.