DẤU ẤN TRONG TIM - Trang 203

John cười ré lên, còn Leonard thì ôm lấy ngực, nước mắt chảy xuống má,
miệng nói:
- Daisy! Tức cười quá! Tức cười quá!
- Ôi xin lỗi, Leonard.
John bỗng đứng lên, mặt còn đầy nước mắt, miệng há rộng, cúi người
xuống Leonard, hỏi:
- Ông có sao không?
- Không sao, không sao, - Leonard hổn hển đáp. Cho tôi viên thuốc, - ông
ta đưa tay chỉ về phía bàn gần đấy.
Một phút sau, thấy vẻ lo lắng hiện ra trên mặt của Daisy, ông ta nói:
- Daisy ổn rồi. Bà thật… kỳ diệu.
- Bây giờ xin bà kể hết phần cuối cho John nghe. Phần nầy chắc sẽ làm cho
chúng tôi bình tĩnh trở lại.
- Ông có chắc ổn rồi không? - John hỏi.
- Tôi gọi Johnson đến nhé?
- Đừng, đừng. Cười là một liều thuốc bổ tuyệt nhất mà. Anh là bác sĩ, chắc
anh biết.
- Ông ta quay nhìn khuôn mặt to, gầy gò và nói:
- Kể tiếp đi, Daisy. Kể cho hết đi.
Ngồi tựa người ra lưng ghế, Daisy vòng hai cánh tay dưới bộ ngực mà chắc
đã nhăn nheo khô héo rồi, hai cánh tay nâng chúng lên nhô ra trước một
chút, bà nhìn John và nói:
- Sáng hôm sau, tôi thấy trên khay để thức ăn điểm tâm có một bục thư.
Bức thư nói rằng nếu tôi muốn ở lại làm vợ ông ta và khỏi bị đưa trả về quê
nhà một cách nhục nhã, hay khỏi bị chửi mắng, thì tôi hứa phải vâng lời
ông ta, bằng mọi cách - Ồ phải, ông ta nhấn mạnh bằng mọi cách - Nhưng
nhất là tôi phải hứa không được đến gần khu bệnh phong hay là nói chuyện
với Frank La-
Mode nữa. Cuối thư, ông ta cho biết ông ta bận việc đi xa trong bốn ngày,
và ông hy vọng khi trở về sẽ có phúc đáp của tôi.
Bà ta ngồi yên lắng một lát mới nói tiếp:
- Thế rồi tôi viết thư trả lời. Bức thư nói rằng trước khi có vụ đến thăm trại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.