DẤU ẤN TRONG TIM - Trang 206

- Cái gì?
- Fanackapan, Fanny, Fan… ack… a… pan.
John lại bật cười.
- Tên đặt cho ngựa như thế nghe kỳ khôi đấy.
- Đúng, đúng, nhưng hôm tôi mua nó, trong số người mua bán có một số
phụ nữ, và khi con ngựa được dẫn đi quanh trong quầy, một người phụ nữ
nhìn nó và thốt lên: Ồ đúng là con Fanny Fanackapan . Từ trước đó chưa
bao giờ tôi nghe tên nầy, cho nên tôi mua nó. Nó mới được một tuổi, và ôi,
chúng tôi nô đùa với nhau rất vui. Nó nhảy qua cổng trại nhẹ nhàng như vũ
công ba lê.
Trước khi thức uống được mang vào, Daisy nhìn Leonard. Ông ta mở mắt
he hé, bỗng bà đứng dậy và nói:
- Ông biết tôi sẽ làm gì không? Tôi sẽ nốc ly vang đỏ một hơi và ra khỏi
đây ngay. Tôi vừa nhớ là tôi để con ngựa đứng trong gió lạnh. Tại sao ông
không làm trại kín đáo cả bốn mặt và có cửa như nhà người ở, mà chỉ làm
có mái thôi như thế?
Leonard mở mắt, cười với bà, đáp:
- Cho tôi gởi lời xin lỗi Fanny. Lần sau nó đến, tôi sẽ che kín gió cho nó.
Johnson mang thức uống vào phòng, và như đã nói trước, bà Daisy nốc một
hơi hết ly vang đỏ rồi đến bên ghế xích đu, cúi người xuống sát Leonard bà
nói:
- Hãy ngửi hơi thở của tôi, ông sẽ thấy dễ chịu cho mà xem.
- Rồi bà hạ giọng nói thêm:
- Cứ tiếp tục làm bạn tốt như thế nầy.
Ông lên tiếng đáp lại, giọng thều thào:
- Mời bà đến lại một ngày rất gần đây, Daisy.
- Tôi sẽ đến, sẽ đến, chúc ngủ ngon, chúc các thiên thần đến với ông.
- Bà nói xong, đứng thẳng người lên, quay qua John, nới gọn lỏn:
- Chúc bác sĩ ngủ ngon.
- Chúc Daisy ngủ ngon. Rất hân hạnh được biết bà.
Bà không trả lời, đi ra khỏi phòng, Johnson theo sau. John định ngồi xuống
thì Leonard liền nói khiến cho chàng đứng yên tại chỗ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.