DẤU ẤN TRONG TIM - Trang 231

Mặt chàng đã bình thường trở lại và chàng chìa tay ra. Khi nàng để tay lên
tay chàng, chàng nói:
- Đừng lo, Helen, tôi hiểu. Có thể nói là do lỗi của tôi, vì tôi say mê làm
rượu vang mà có cuộc hôn nhân ấy.
Chàng hy vọng câu nói của mình sẽ làm nàng vui, chàng cười với nàng;
nhưng bỗng mắt nàng nhấp nháy, môi run run, cho nên chàng vội nói:
- Thôi! Thôi! Đừng đau khổ. Thật đấy, tin tôi đi, - rồi chàng nói dối để làm
vừa lòng nàng:
- Tôi muốn sống như thế. Tôi đã tạo cuộc sống của tôi như thế và tôi bằng
lòng việc làm của tôi. Tôi không bị cô ấy làm phiền gì hết. Chúng tôi không
gặp nhau, nên chẳng ai làm phiền đến ai. Thôi bây giờ tôi về; ngày mai tôi
sẽ đến.
- Chàng. thả tay nàng ra, đến lấy áo và mũ nơi ghế, rồi nói tiếp -
Còn nếu cô đã thu xếp hành lý xong tôi sẽ ra tiễn cô ở nhà ga. Nếu, - chàng
giang tay để mặc áo khoác và nói tiếp:
- Nếu được cô hứa sẽ viết thư thì hay biết mấy.
Nàng nuốt nước bọt, đáp:
- Được, được rồi John. Tôi sẽ viết thư cho anh.
- Cô có định ở lại Pari không?
- Ồ, đợi đến đó và gặp "bà già" rồi mới biết, Leonard thường gọi bà ta như
thế.
- Nếu cô không thích bà già, cô có tiếp tục ở bên ấy không?
- Ờ. Có lẽ tôi phải tiếp tục ở nước ngoài.
- Cô đã định ở đâu chưa?
- Tôi muốn đi Ý; La mã. Tôi cũng thích nước Áo.
- Và đi một mình ư? - Chàng hỏi, giọng lo lắng; với nhan sắc như nàng,
nàng là miếng mồi ngon cho nhiều đàn ông đủ cỡ. Nhưng chàng không nói
ý nầy ra.
Thấy nàng không trả lời, chàng hỏi tiếp, giọng rất tự nhiên:
- Vậy ngày mai tôi đến thăm cô nhé?
- Vâng, John.
Không nói thêm tiếng nào nữa, chàng ra về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.