DẤU ẤN TRONG TIM - Trang 243

phòng khách.
- Nói xong, chàng đi qua tiền sảnh vào phòng khách - Chàng cố tình để cửa
mở như thế, và khi đến lò sưởi, chàng quay lui nhìn ra tiền sảnh, thấy
Johnson vẫn còn đứng yên tại chỗ, khi ấy anh ta mới bỏ đi về phía cầu
thang, hai vai đung đưa.
Thái độ của anh ta làm cho John bực bội như những lần trước đây; nhưng
đồng thời chàng tự hỏi tại sao chàng không lấy anh ta để làm trò cười.
Thế rồi chàng nghe bước chân của Helen đi xuống cầu thang, rồi nàng vào
phòng đóng cửa lại, khi ấy chàng mới đi đến phía nàng, hai tay giang ra.
Nàng nắm hai bàn tay chàng, cười và lên tiếng nói:
- John, gặp anh tôi mừng quá.
Chàng không thốt ra được lời nào, một lát mới lặp lại được những từ nàng
đã nói:
- Gặp cô tôi mừng quá, cô em.
Nàng cười xoà, nói:
- Ngồi xuống và hỏi gì cứ hỏi.
Nàng ngồi xuống ghế nệm dài, còn chàng ngồi trên ghế bành gần bên nàng,
rồi chàng nói:
- Đợi tôi hoàn hồn lấy lại hơi thở cái đã; tôi choáng váng vì quá kinh ngạc.
Nhưng, được rồi, tôi bắt đầu nhé. Cô từ đâu về?
- Paris, điểm xuất phát của tôi.
- Tôi tưởng cô đi La Mã, rồi đến Áo.
- Tôi đã đến La Mã và đi Áo. Rồi quay về Pari.
- Ở lại với bà già à?
- Không! Tôi nghĩ những con người như thế chỉ có trong tiểu thuyết thôi.
Ngày nào cũng tô son điểm phấn, với hai cô hầu luôn luôn phục vụ bên
người.
- Bà ta bao nhiêu tuổi?
- Ồ, quãng 80, tinh thần minh mẫn, còn điều khiển công việc trong nhà. Bà
ta muốn tôi ở lại với bà. Không, tôi không muốn ở lại với bà; bà ta không
thích giọng của cô thư ký; cô gái tội nghiệp phải đọc sách cho bà ta nghe
suốt ngày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.