DẤU ẤN TRONG TIM - Trang 258

- Em hãy ra khỏi đây. Ra khỏi đây, đến phòng làm việc, nhưng chàng mới
dìu nàng đứng lên thì có tiếng gõ cửa và Hannah bước vào, chị ta nói:
- Mấy người đàn ông vào đấy, thưa bác sĩ:
Chàng nói với Helen:
- Em đi nghỉ một lát, anh giải quyết việc nầy trong vài phút là xong.
Ngoài tiền sảnh, hai người đàn ông làm việc ở ngoài nhà đang đứng đợi.
Chàng nói:
- Tôi sẽ nói cho các anh biết lý do tôi cho gọi các anh vào đây.
- Đoạn chàng quay qua hỏi Hannah:
- Phòng hắn ở đâu? Mười phút dành cho hắn đã qua rồi.
Nhưng chàng vừa nói xong, Johnson đã xuất hiện từ cánh cửa đằng xa,
xách một cái va li lớn và một túi xách nhỏ. Gã mặc bộ complet màu xám,
áo khoác và đội mũ trên đầu và với giọng hống hách, gã nói với Arthur
Bell:
- Tôi cần anh chở tôi đến thành phố, Bell.
- Câm mồm và cút ngay! - John gay gắt đáp.
- Có một chuyến xe ngựa sẽ đi ngang trước cửa nhà lúc hai giờ. Anh có thì
giờ để suy gẫm về mình.
- Rồi chàng quay qua nói với mấy người đàn ông:
- Anh nầy không đi phép ở bất cứ chỗ nào gần nhà nầy hay trong khuôn
viên ngôi nhà bất cứ vì lý do gì. Và nếu anh ta tìm cách để đến gần bà chủ,
tôi ra lệnh cho các anh phải báo với cảnh sát ngay. Nhưng riêng phần tôi,
tôi sẽ gặp cảnh sát về việc anh nầy đã viết thư nặc danh vu khống bản thân
tôi.
Johnson xách va li lên, khi ra đến cửa, gã quay lại và nói:
- Tôi thách ông đấy. Ông phải có bằng chứng.
- Ồ tôi có thể chứng minh được chuyện nầy, thậm chí tôi không cần phải
nhờ đến chuyên viên phân tích chữ viết.
Xuống đến tầng cấp cuối cùng, Johnson quay mặt lên, hằn học nhìn John
lần cuối và nói gầm gừ, giọng hăm he:
- Đằng nào ông cũng không thắng nổi… không bao giờ!
John đứng sững người, nhìn Johnson đi ra đường. Chàng lặp lại lời nói hăm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.