DẤU ẤN TRONG TIM - Trang 281

Khi chàng thấy cặp mắt sáng ánh lên long lanh một lát và khuôn mặt ửng
hồng, chàng gật đầu với bà như thể muốn xác nhận lại những lời chàng vừa
nói.
Rồi, chàng quay qua Helen, nàng đang đứng gần đấy, nụ cười trên môi với
vẻ thông cảm, chàng nói:
- Cám ơn em yêu. Nói thế chưa đủ, nhưng hiện giờ anh không làm sao nói
cho hết nỗi lòng sung sướng của anh được.
Bỗng nàng bình tĩnh hỏi:
- Mấy giờ em sẽ cho xe đến đón bà?
Trong khi chàng đang ngần ngừ thì bà Daisy cướp lời:
- Nên đến sau khi trời tối để Beatrice khỏi thấy. Anh nghĩ sao, John?
- Đúng, bà nói phải đấy, Daisy.
- Được rồi, cho dù đến giờ nào thì tôi cũng đến, và…
- Không được đâu, Helen.
- Anh ấy nói đúng đấy, - Daisy đáp.
- Cô phải tránh mặt đi thì hơn. Nhung tôi sẽ đi để giúp một tay.
- Cám ơn, Daisy. Cám ơn.
- Vậy, chúng ta hẹn khoảng 7 giờ được không?
- Được, giờ ấy tốt đấy.- chàng nhìn quanh hai người và nói.
- Tôi… tôi không biết làm sao cám ơn hai người cho hết. Khi mới vào đây,
lòng tôi rối bời vì không biết tính sao, nhưng bây giờ tôi cảm thấy, - chàng
dừng lại lắc đầu mới nói tiếp - tôi… sắp được mọi sự như ý rồi.
Khi chàng ra khỏi phòng, Helen dậm bước đi theo chàng, nhưng Daisy
chặn nàng lại. Khi cửa đã đóng lại, Daisy dịu dàng nói:
- Tốt hơn là nên để cho anh ấy về một mình, cưng à. Tâm trạng anh ấy đang
rất hoang mang.
***
Khi chàng về đến nhà thì đã hơn 6 giờ, chàng kinh ngạc khi thấy mẹ chàng
đã áo quần chỉnh tề, sẵn sàng ra đi; thấy chàng, bà chua chát hỏi:
- Con đi đâu đến giờ mới về? Từ chiều đến giờ không thấy mặt con.
Chàng đáp lời giọng cũng gay gắt:
- Mẹ ơi, có nhiều người bệnh đang cần đến con.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.