DẤU ẤN TRONG TIM - Trang 288

- Chị đi lấy cho tôi.
Cầm hộp sôcôla trên tay, bà bước đến gần Beatrice, cúi xuống nói vào mặt
cô ta:
- Há miệng ra.
Beatrice ngậm chặt miệng. Daisy liền nắm lỗ mũi cô ta vặn thật mạnh: Cô
ta há miệng rộng ra và bà ta nhét vào một viên thuốc, nhưng cô ta liền phun
ra. Bà lấy viên thuốc ngủ khác trên tay Frances, đồng thời lấy thêm viên
kẹo sôcôla, và bà bóp mũi cho cô ta há miệng ra và bỏ vào cả hai thứ. Lần
nầy cô ta liền ngậm miệng và nhai ngấu nghiến. Sau khi thấy cô ta đã nuốt
hết xuống họng, bà làm như trước thêm lần nữa.
Bỗng Beatrice nhìn bà, ánh mắt hằn học, dữ tợn, đến nỗi bà phải quay mặt
đi. Rồi bà đến chỗ John đang nằm, nhìn chàng, thân hình vặn vẹo. Bà đưa
tay bụm lấy miệng, hai mắt nhắm lại, thốt lên nho nhỏ:
- Ôi John thân yêu. Nó đã làm gì anh thế nầy?
Bà Falconer lên tiếng nức nở nói với bà:
- Ta không đỡ nó lên một chút được hay sao?
Nhưng Daisy đáp:
- Không được đâu, bà ơi. Tốt hơn ta cứ để thế đợi bác sĩ đến. Chắc ông ta
đang đến.
- Bà Catherine Falconer ngước mắt nhìn Daisy, ánh mắt thắc mắc, như thể
muốn hỏi: "Làm sao ông ta… ?", Daisy liền nói:
- Cô bé giúp việc đi báo rồi, tôi đã bảo cô ấy báo cho người lái xe của tôi
biết, để anh ta đi mời bác sĩ, còn cô ấy đi gọi Robbie.
Vừa nhắc đến Robbie thì liền thấy anh vội vã đi vào tiền sảnh. Nhưng anh
ta dừng lại nửa chừng, đưa mắt kinh ngạc nhìn Beatrice bị trói ngồi trên
ghế, rồi nhìn qua John nằm chèo queo một đống trên nền nhà. Anh kêu lên:
- Ôi, lạy Chúa!
Khi Robbie quì xuống bên cạnh John, bà Daisy nói:
- Tôi… tôi muốn để yên anh ấy như thế cho đến khi bác sĩ đến. Anh ấy
chảy máu nhiều, tôi không biết máu chảy từ đâu ra.
Robbie gật đầu, anh nhìn xuống khuôn mặt tái mét của người đàn ông mà
anh đã xem như bạn thân của mình. Anh không thể nào tìm ra lời để diễn tả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.