DẤU ẤN TRONG TIM - Trang 35

- Vừa nói bà ta vừa trề môi nhăn mũi, chàng sợ bà ta sẽ nhổ vào mặt mình
mất.
Rồi bà quay người đi theo lối đi khi nãy, để lại chàng đứng trơ một mình.
Chính lúc nầy, chàng cảm thấy bà ta nói đúng, vì chàng không hợp ở đây,
chàng ao ước về lại nơi chàng ra đi, về với những người không đi ra ngoài
với miệng lưỡi dơ bẩn. Nhưng chàng đành chịu, vì ngoài công việc sinh
sống ở phòng mạch ra, lòng dạ chàng đã in sâu hai buổi gặp mặt ngắn ngủi
khó quên, mà lần gặp đầu chỉ mới là lần mở màn.
Chàng so vai rồi bước ra ngoài đường, đi về hướng ngược chiều với hướng
đến nhà thờ.
Vào ngày nghỉ cuối tuần, chàng đáp xe lửa đi Middlesbrongh; rồi từ ga xe
lửa chàng đi bộ hai dặm nữa mới đến ngôi nhà nhỏ của bà dì, nơi mẹ chàng
đang đợi chàng. Bà đang đứng ở ngoài cổng, gọi lớn khi chàng đang còn ở
từ xa:
- Nhìn nầy! Không cần gậy! - Khi bà đưa cao tay lên khỏi thanh ngang trên
hàng rào, bà vừa lắc lư người vừa cười. Khi đến bên bà, đưa tay ôm quàng
lấy bà, chàng nói:
- Đừng, chỉ vịn theo hàng rào thôi. Nhưng trông mẹ khỏe đấy. Mẹ cũng
cảm thấy khỏe chứ?
- Khỏe. Thể xác thì khỏe nhiều, nhưng tinh thần thì tệ.
- Bà cười nhìn chàng.
- Con dìu mẹ đi.
Chàng quàng tay quanh hông bà rồi dẫn bà đi theo con đường vào ngôi nhà
có nhiều hoa tầm xuân bao quanh.
- Mẹ buồn chết được, Johnny à, - bà bình tĩnh nói.
- Nếu chúng ta ở thành phố chắc không tệ như thế nầy; còn ở đây mẹ chỉ
thấy gì? Bò, cừu, dê, chồn hoang. Ôi! - Bà lúc lắc đầu - tuần vừa rồi có một
đám vui. Một hội chợ di động.
Mẹ không xem được nhưng ngồi đây mẹ nghe được tiếng đàn.
Vào nhà, chàng nhìn quanh rồi hỏi:
- Dì Ada đâu rồi?
- Ồ, dì ấy quyết đi phố cho được. Dì muốn mưa cái gì đặc biệt để thết đãi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.