DẤU ẤN TRONG TIM - Trang 59

xác nhà.
Khi đến gần, John đưa cao cây đèn lên khỏi đầu, chiếu sáng một bức tường
không có cửa đã bị hư lỗ chỗ nhiều nơi. Nhưng toàn bộ mái nhà đã mất hết,
có lẽ ngói đã được mang đến chắp vá vào nhà của một chủ trại nào đấy rồi.
Khi chàng hạ thấp cây đèn xuống lại, Dave Wallace đã bước qua cửa, và
John thấy qua ánh đèn; chú bé nằm chèo queo trong một góc nhà. Chú ta
nằm yên không nhúc nhích, nhưng hai mắt vẫn nhìn và miệng há hốc ra.
Hai người đến bên chú bé, quỳ xuống bên cạnh, Dave Wallace nói:
- Ổn rồi, con. Ổn rồi, ổn rồi. Con nghe không? ổn cả rồi.
John nắm cổ tay chú bé, bắt mạch. Mấy ngón tay nó lạnh cóng, cho nên
chàng phải thoa bóp cho nó. Mặt thằng bé tái mét, chỉ còn cặp mắt màu
xanh thôi.
- Bố, con… con không muốn làm thế, - Được rồi, con, được rồi. Đừng nói
nữa.
- Nhưng ông ta… Ông ta chết. Con… con không định làm thế, bố à.
- Bố biết. Bố biết con không định làm thế.
- Con chỉ… chỉ doạ thôi… chỉ doạ cho ông ta sợ thôi. Cành cây đã mục rồi.
Con tưởng chắc không sao. Con không muốn làm thế. Bố à.
- Thôi được rồi. Nào đứng lên.
Hai người đỡ chú bé đứng lên, nhưng chân chú ta khuỵu xuống, cho nên họ
phải để chú ta nằm xuống lại, thoa bóp hai chân cho khỏi tê cóng.
- Con không… không định làm thế.
John lên tiếng:
- Thôi! Bây giờ im lặng đi. Bố cháu đã biết cháu không định làm thế rồi.
Lần đầu tiên chú bé để ý đến ông bác sĩ, cậu há hốc mồm nói:
- Đừng…đừng đem… đừng đem tôi đi.
- Không ai đem cậu đi đâu hết mà sợ. Có điều là - John vỗ nhẹ vào má chú
bé - cháu hãy nghe ta nói nầy. Đừng nói gì hết về chuyện nầy, nghe chưa?
Đừng nói gì hết về chuyện nầy. Cháu nói lại cho ta nghe nào?
- Đ…dùng n… nói gì hết… về chuyện nầy.
- Tốt. Tốt. Ngoài cháu ra không ai biết hết. Bố cháu không biết, chú không
biết, mà chỉ có cháu thôi. Vì vậy cháu đừng nói gì hết. Cành cây đã mục

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.