DẤU ẤN TRONG TIM - Trang 60

gãy. Ai cũng nghĩ thế hết. Cháu hiểu không?
- Đừng…đừng nói gì hết. D… dạ, thưa bác sĩ. Cháu nóng. Cháu… … cháu
lạnh.
Con lạnh lâu rồi, bố à. Con lạnh.
- Con sắp về nhà rồi đây. Nào ta đi. Đứng lên.
Hai người đỡ chú bé đứng lên, nhưng hai chân chú ta vẫn còn run, họ dìu
chú ra khỏi ngôi nhà bỏ hoang, rồi lên dốc. Mười phút sau, khi về đến nông
trại chú bé đi một mình được, nhưng đầu vẫn cúi gầm xuống và hơi thở
hồng hộc.
Khi thấy Dave Wallace đưa chân đá mở cửa nhà, John nghĩ ông ta đã mất
bình tĩnh.
Căn phòng dẫn vào nhà bếp, vợ ông chủ nhà đang đứng một bên bàn, đầu
vừa gật gật vừa nói:
- Ông tìm ra nó rồi hả? Cứ gây rối hoài. Lại có thêm ông bác sĩ về với nó
nữa chứ. Lạy Chúa! Đêm nay ta có khách phải không? Ta đã làm gì mà
được cái hân hạnh nầy nhỉ?
Dave Wallace không trả lời câu nói bông lơn của vợ như thể ông không
nghe, không trông thấy bà ta. Ông dẫn đứa con và ông bác sĩ đi qua chân
cầu thang nằm ở giữa phòng, rồi qua cánh cửa vào một phòng ngủ.
Vào phòng, ông ta ném cây đèn lên một chiếc tủ thấp có nhiều ngăn kéo,
rồi dẫn chú bé đến giường.
Nếu chú bé mở miệng nói được điều gì thì chắc nó sẽ nói đây là giường của
bố mẹ nó; nhưng nó không nói gì mà cứ để mặc cho bố nó và ông bác sĩ cởi
hết áo quần nó ra, lấy khăn khô lau chùi mình mẩy cho nó, rồi cho nó nằm
lên giường, đắp chăn kín lại.
Khi nghe John nói nho nhỏ: "Tôi phải về phòng mạch; nó cần một ít
thuốc", Dave Wallace liền bình tĩnh đáp:
- Nhờ ông ngồi với nó thêm năm phút nữa rồi về được không? Tôi có việc
cần phải làm một chút.
- Được, được Dave. Ông cứ làm đi.
Dave Wallace bước từ từ ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại. Ông lặng lẽ bước
đến chiếc bàn nơi vợ ông đang đứng, rồi không nói một tiếng, ông đưa tay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.