DẤU ẤN TRONG TIM - Trang 93

- Anh phải đi có việc. Con ngựa con của Betsy đã ra đời.
Rosie đáp, từ giọng nói cho đến vẻ mặt đều thay đổi:
- Nhưng anh đã nói hai tuần nữa nó mới sinh kia mà.
- Thì đúng thế, nhưng chiều nay nó lại sinh, anh nghĩ chắc có gì không ổn
cho nó. Nhìn nó, anh thấy cần phải giúp đỡ. Chắc anh phải mời bác sĩ thú y
đến mới được.
- Em đi với anh đi chứ?
Bà Annie bỗng nói chen vào:
- Cháu đang mặc áo dài đẹp kia mà.
Rosie quay qua bà miệng mỉm cười, đáp lại:
- Cháu có mang theo cái áo khoác cũ đây, chắc bác thấy, rồi.
- Thấy, thấy, bác thấy cháu có mang theo.
Robbie giúp cô mặc áo khoác vào và đưa cho cô cái mũ len, rồi bỗng nhiên
anh định lấy cái mũ đội lên đầu cho cô; nhưng nửa chừng thì dừng lại, đưa
mũ cho cô.
Annie không nói gì, chỉ đứng nhìn con trai mặc áo khoác và đội mũ lưỡi
trai lên đầu, rồi nắm cùi tay Rosie dẫn ra khỏi cửa. Một ý nghĩ kỳ lạ nảy ra
trong óc bà, bà lấy hai câu trong sách kinh chép lại làm một, thành câu nói
của mình:
"Chúa đi từ từ nhưng chắc chắn, Ngài sẽ đem phép mầu cho kẻ tốt".
Ba ngày sau thì Rosie nhận được thư. Cô mang thư vào phòng ngủ để đọc,
đọc xong cô quá sửng sốt đến nỗi sau khi đọc xong lần thứ ba thì cô để lá
thư rơi xuống nền nhà. Cô ngồi yên nhìn vào khoảng không trước mắt cho
đến khi cô nghe có tiếng gõ cửa. Rồi Beatrice mở cửa. Cô ta hỏi:
- Có gì không em? Có tin gì lạ phải không?
Rosie nhìn chị, nhưng cô không nói nên lời. Cô tựa tay chỉ lá thư dưới đất,
Beatrice lượm lên. Trước khi đọc, cô ta đi đến bên cửa sổ cho sáng. Rồi sau
một lát, cô ta nói:
- Ôi, trời ơi! Thật đáng tiếc! Nhưng cô vẫn không quay lại nhìn cô em gái
đang ngồi trên mép giường rầu rĩ, mà vẫn nói như nói cho cửa sổ nghe:
- Trời ơi là trời! Làm sao lại có chuyện như thế nầy?
Rồi cô ta quay lại nhìn Rosie, cô ta nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.