ĐÂU MÁI NHÀ XƯA - Trang 121

- Nó có vẻ bị bệnh thật đấy. - Bà Veraguth nói, gần như là khuây khỏa

bớt, sau cái thái độ của một bà mẹ đã sẵn sàng săn sóc sự đau ốm một cách
vui vẻ hơn là vặn hỏi và đối phó với hành vi xấu xa không quen thuộc.

- Trong chốc lát ba má sẽ ẵm con lên giường ngủ, bây giờ hãy ăn đi cưng.

- Bà an ủi dỗ dành em.

Gương mặt của Pierre xám xịt. Em ngồi đó với đôi mắt nửa như nhắm lại

và nuốt thức ăn mà không phản ứng đó là cái gì đút vào miệng em. Trong
khi ba em đút súp cho em, mẹ em rờ trán em và đã yên tâm thấy rằng em
không phải bị sốt.

- Con có nên đi mời bác sĩ không? - Albert hỏi trong một giọng lưỡng lự,

cảm thấy rằng cậu phải làm một cái gì.

- Không, không sao đâu - Mẹ cậu nói - Pierre sẽ đi ngủ, chúng ta sẽ đắp

kín nó thật ấm. Nó sẽ có một đêm ngủ ngon và ngày mai nó sẽ khỏe ngay.
Phải thế không, cục cưng?

Đứa bé không nghe. Em gật đầu khi ba em cố đút súp thêm nữa cho em.

- Đừng, đừng để nó bắt ép mình - Mẹ em nói - Đến đây Pierre, chúng ta

sẽ đi ngủ và mọi sự sẽ đâu vào đấy.

Bà nắm lấy tay em. Em đứng dậy một cách ngái ngủ và đi theo mẹ em.

Nhưng tới cửa em dừng lại, mặt nhăn nhó, gập người lại, và trong một cơn
nôn ọc mửa ra hết các thứ em đã ăn.

Veraguth ẵm em vô phòng và để em lại cho mẹ em. Chuông reo vang, các

người giúp việc chạy lên chạy xuống cầu thang. Nhà họa sĩ ăn một vài
miếng. Giữa bữa ăn ông chạy đi một hai lần để xem Pierre, em đã được thay
quần áo và rửa ráy và hiện thời nằm trên chiếc giường ngủ bằng đồng của
em. Bà Adele trở lui cho biết rằng thằng nhỏ nằm yên và nó không cảm
thấy đau đớn gì và hiện đang muốn ngủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.