ĐÂU MÁI NHÀ XƯA - Trang 165

không quan trọng như tôi cho là kể cho vợ ông thì hơn. Đừng có hành hạ
em với sự lo lắng vô ích cho đến khi chúng ta có dịp nói chuyện với nhau".

Ông dập tẩt nỗi kinh hoàng đe dọa cướp lấy hơi thở của ông, bắt buộc

mình giữ bình tĩnh, và đọc trọn lời ghi chú ấy một lần nữa một cách chăm
chú "Không phải là không quan trọng như tôi cho là kể cho vợ ông thì
hơn!" Đó là kẻ thù. Vợ ông hầu như không phải là mẫu người tế nhị, nhạy
cảm để phải bảo toàn từ mỗi sự khó chịu nào. Nói khác đi, đó là điều tệ hại,
đó là điều nguy hiểm, Pierre có thể chết. Mặt khác, ông ta đã nói đến "sự
khó ở", nó có vẻ vô hại thế kia. Và rồi đến "lo lắng vô ích!" Không, nó
không thể tệ hại hết cả như thế đâu. Một cái gì hay lây có lẽ, một chứng
bệnh của trẻ em. Có lẽ viên bác sĩ muốn cô lập em, để em vào bệnh viện.

Ông trở nên điềm tĩnh hơn khi ông đã suy xét điều đó. Thong thả ông đi

về nhà, bước xuống ngọn đồi và đi qua các cánh đồng nóng nực. Dù sao đi
nữa, ông sẽ làm như viên bác sĩ mong muốn và không để cho vợ ông chú ý
bất cứ điều gì.

Nhưng trên đường trở về ông đã bị sự nôn nao túm lấy. Không cả đến

dành thì giờ để cất bức họa của ông và rửa ráy, ông chạy đến ngôi biệt
trang, dựng bức họa còn ướt vào tường ở lối thang lầu, và một cách yên
lặng đi vào phòng Pierre. Vợ ông có tại đấy.

Ông cúi xuống trên đứa bé và hôn lên mái tóc em.

- Mừng con Pierre. Con cảm thấy thế nào?

Pierre yếu ớt mỉm cười. Một khoảnh khắc sau đó, em bắt đầu hắt hơi, mũi

em run run và em kêu lên:

- Không không, đi đi! Ba có cái mùi tệ hại thế kia!

Veraguth bước tháo lui một cách vâng lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.