ĐÂU MÁI NHÀ XƯA - Trang 178

- Xin cảm ơn.

Bấy giờ một ý nghĩ đến với ông và trong một giọng điệu nhiệt thành hơn

ông nói thêm:

- Nhưng bây giờ tôi muốn phụ giúp trông nom săn sóc cho Pierre. Hãy để

tôi ngồi đây với nó trong đêm.

- Chúng ta sẽ thay phiên nhau. - Bà nói giọng đanh thép.

Đêm hôm đó Pierre rất yên tĩnh. Trên bàn một chiếc đèn nhỏ để thắp suôi

đêm; ánh sáng yếu ớt của nó không sáng khắp căn phòng nhưng ánh sáng
mất lưng chừng chỗ cửa trong cái màu nâu của buổi hoàng hôn. Suốt một
thời gian dài Veraguth lắng nghe hơi thở của đứa bé, rồi ông nằm xuống
trên chiếc đi văng mà ông đã mang vào phòng.

Vào khoảng hai giờ sáng bà Adele thức giấc, đánh một que diêm và ngồi

dậy. Bà mặc đồ ngủ vào và, cầm một cây nến, đi sang phòng Pierre. Bà
nhận thấy tất cả đều yên lặng. Lông mi của Pierre hơi nhấp nháy khi ánh
đèn chiếu vào mặt em, nhưng em không thức dậy. Và trên cái đi-văng là
chồng bà nằm ngủ, mặc nguyên quần áo và nửa khoanh tròn lại.

Bà cũng để ánh đèn chiếu lên mặt ông như vậy, và đứng bên cạnh ông

trong vài phút. Và bà thấy gương mặt ông mòn nhẵn cả cao vọng, với tất cả
những nét nhăn nheo của nó và mái tóc đã ngả màu tro, đôi má hóp vào và
đôi mắt suy nhược.

- Ông cũng đã già nua, bà nghĩ với một cảm giác thương hại lẫn hài lòng,

và cảm thấy bị lôi cuốn để vuốt lên mái tóc rối bù ấy. Bà rời căn phòng
không một tiếng động. Khi vào buổi sáng bà trở lại thì ông đã thức ngồi dậy
từ lâu và chăm chú ở bên giường Pierre. Cái miệng và cái nhìn của ông mà
ông đã chào hỏi bà lại quả quyết với cái giải pháp và sức mạnh bí mật mà
so với mấy ngày cho đến bây giờ đã bao bọc lấy ông như binh giáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.