ĐÂU MÁI NHÀ XƯA - Trang 176

Veraguth vẫn còn cái nụ cười ngơ ngơ yếu ớt trên đôi môi ông nhưng

những giọt nước mắt đã lãn nhanh xuống mặt ông. Ông chỉ gật đầu một
cách yếu ớt, và khi bà quỵ xuống và đánh mất sự cầm nắm của mình, ông
đỡ bà dậy và giúp bà tới chiếc ghế.

- Chúng ta không thể biết chắc được - Ông nói một cách chẫm rãi và rụt

rè, như thể lập lại bài học cũ kỹ với sự chán mứa mà ông đã mất sự kiên
nhẫn trước đây đã lâu - Chúng ta không nên thất vọng.

- Chúng ta không nên thất vọng, sau một lúc ông lập lại một cách máy

móc, khi sức mạnh của bà đã trở lại và bà lại ngồi thẳng dậy.

- Phải - Bà nói - Phải, ông nói đúng - Và lại nói sau khi ngừng một lúc -

Không thể thế được! Không thể thế được!

Và bất thần bà đứng dậy, có sức sống trong đôi mắt bà và khuôn mặt bà

lại có đầy sự hiểu biết và thống khổ.

- Ông không trở lại chứ, có phải không? - Bà nói to lên - Tôi biết mà.

Ông sẽ rời bỏ chúng tôi mà.

Ông thấy một cách rõ ràng rằng đây là cái khoảnh khắc mà nó không cho

phép sự giả dốì. Và do đó ông phải nói một cách nhanh nhẹn và vô khí sắc:
"Phải".

Bà vỗ trán như thể bà phải suy nghĩ lung lắm và không thể suy nghĩ tất cả

trong vầng trán ấy. Nhưng những gì bà nói hiện giờ không phải là một sản
vật của sự suy nghĩ; nó tuôn ra một cách vô thức từ phút giây của cái tai ách
tôi đen, vô vọng từ sự mỏi mệt và chán nản, và hơn hết cả là từ một nhu cầu
tối tăm để nguyện cầu cho một cái gì và làm một sự hảo ý cho một kẻ nào
đó vẫn niềm nở với sự hảo ý đó.

- Đó là cái gì tôi nghĩ - Bà nói - Nhưng hãy nghe tôi đây, Johann. Pierre

không phải chết. Tất cả mọi sự không phải sụp để ngay bây giờ đây! Và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.