ĐÂU MÁI NHÀ XƯA - Trang 32

- Cháu không biết ạ - Em nói một cách do dự. Nhưng rồi em lại cười và

nói - Không, chú cũng chưa bao giờ vui đến như vậy cơ.

Em chạy mất với cái bị vỏ sò của em, Otto Burkhandt nắm lấy tay bạn

mình và họ bước ra ngoài. Veraguth dắt y đi qua trang viên để đến họa
phòng.

- Vâng, - Burkhardt nhận xét lập tức - tôi có thể thấy có sự biến đổi. Tôi

phải nói rằng trông nó rất đẹp. Anh xây khi nào thế?

- Khoảng ba năm trước đây. Cái họa phòng cũng nới rộng ra nữa.

Burkhardt nhìn quanh.

- Cái ao tuyệt vời đấy. Chiều nay chúng ta hãy bơi lội một chút. Johann,

anh có một chỗ ở thơ mộng ở đây. Nhưng bây giờ tôi muốn xem cái họa
phòng. Anh có bất kỳ họa phẩm mới nào ở đây không?

- Không có nhiều lắm. Nhưng có một bức mà tôi muốn cho anh xem, tôi

chỉ mới hoàn tất vào hôm kia. Tôi cho rằng nó là một họa phẩm đẹp.

Veraguth mở cửa ra. Cái họa phòng cao ráo ngăn nắp một cách thoải mái,

sàn nhà lau bóng mới tinh và đồ đạc ngăn nắp đâu vào chỗ đó. Bức họa mới
một mình đứng tại giữa phòng. Họ im lặng đứng đối diện với bức họa. Cái
không khí ẩm ướt thê lương của một buổi rạng đông mưa gió âm u tương
phản với cái không khí nóng nực, sáng trưng và tắm đẫm mặt trời đến qua
các cánh cửa.

Họ ngắm nghía tác phẩm trong một lúc.

- Có phải đây là tác phẩm cuối cùng anh đã vẽ?

- Phải, cần phải có một cái khung khác đấy, nếu không thì chẳng phải làm

gì nữa cả. Anh có thích không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.