ĐÂU MÁI NHÀ XƯA - Trang 49

Mải mê theo ý tưởng, ông đưa tay ngắt một đóa hồng hoang có màu hồng

thắm ở mé ruộng và trừng trừng nhìn nó.

- Tôi có làm anh chán nản không? - Ông hỏi như thể bất thần thức giấc

với một cái nhìn rụt rè đến bạn ông.

Otto chẳng nói gì chỉ mỉm cười.

- Anh xem, - Họa sĩ nói tiếp - một trong các họa phẩm tôi vẫn còn ưa vẽ

là một bó hoa dại. Anh biết không, mẹ tôi có thể kiếm được những bó hoa
dại như vậy mà tôi chưa hề thấy kể từ lúc ấy, về việc đó thì bà là một thiên
tài. Bà giống như một đứa bé, gần như luôn luôn ca hát, hước chân bà rất
khinh phiêu và bà đội một cái nón rơm màu nâu to tướng, đây là điều tôi
luôn luôn thấy bà trong các giấc mơ của tôi như thế nào. Một ngày nào đó
tôi sẽ thích vẽ một bó hoa dại, thứ hoa mà bà yêu thích: hoa hồng dại và cỏ
thi, và cây bìm tím nhỏ tí với một vài lá cỏ xinh xắn và một cọng lúa kiều
mạch xanh. Tôi đã mang về nhà hàng trăm bó hoa như vậy, cái hương thơm
trọn vẹn của nó vẫn có đấy nhưng chúng chẳng bao giờ hoàn toàn đúng cả,
như thể là chính bà đã làm ra cái hương thơm ấy vậy. Chẳng hạn bà không
ưa cỏ thi trắng, bà chỉ lấy thứ đẹp biến hóa hãn hữu với một tí màu tím
trong ấy; bà sẽ để ra cả nửa buổi chiều để lựa chọn giữa hàng ngàn lá cỏ
trước khi tuyển chọn lấy một... ồ, chẳng ích gì, anh không hiểu đâu.

Burkhardt gật đầu.

- Tôi hiểu chứ.

- Vâng, thỉnh thoảng tôi đã nghĩ đến bó hoa ấy hằng giờ mới thôi. Tôi

biết đích xác bức họa đó phải như thế nào. Không phải là sự trích tuyển trứ
danh của thiên nhiên được nhìn bởi một nhà quan sát giỏi và đã được giản
lược bởi một họa sĩ cương quyết có tài trí và cũng không phải là dịu dàng
và đa cảm, như một họa sĩ của khung cảnh bản xứ sẽ làm được. Họa phẩm
này phải hoàn toàn chân chất mộc mạc, như là được nhìn qua cặp mắt của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.