ĐẤU PHÁ HẬU CUNG - Trang 111

". . . . . . Không sợ." Người trả lời khẳng định, nhưng ánh mắt lại chứa

đựng tia hốt hoảng mơ hồ, đến cuối cùng lại cúi đầu nhìn giày mình.

Minh Uyên cười, bất chợt đưa tay nâng cằm nàng lên, nhìn gương mặt

thoáng cái đỏ hồng, cười như không cười hỏi một câu: "Cái này gọi là
không sợ?"

Lục Khê hoảng loạn há mồm, nhưng đến một chữ cũng không thốt ra

được. Minh Uyên tiếp tục mỉm cười nhàn nhã nói: "Không sợ trẫm trị ngươi
tội khi quân sao?"

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Lục Khê

khẽ oán hận cắn môi: "Hoàng thượng, người bắt nạt người ta. . . . . ."

"Hả? Trẫm cho là, trẫm chưa bao giờ bắt nạt người nào." Trả lời như vậy

rất vô sỉ, bởi vì hắn đang biến tướng ám hiệu Lục Khê không phải là người.
. . . . .

Trời đã tối, ngoài điện rất yên tĩnh, trong điện cũng chỉ có giọng nói của

hai người.

Ánh nến trên cao, chiếu rọi bốn phía xanh vàng rực rỡ , khiến không

gian sáng rực. Trong sự trầm mặc, Lục Khê chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn,
mặc dù còn có chút lo lắng, nhưng lại nhiều hơn một phần dũng cảm.

Giống như do dự rất lâu, rốt cuộc nàng cũng hỏi vấn đề đã quấy nhiễu

nàng trong thời gian dài: "Hoàng thượng. . . . . . Tại sao mãi cho đến hôm
nay mới tuyên triệu nô tỳ?"

Lời vừa ra khỏi miệng, mới ý thức được vấn đề này vô lễ đến cỡ nào,

Quân Vương làm việc, đâu đến lượt nàng hỏi lý do? Nàng vội vã quỳ
xuống, lúng túng giải thích: "Hoàng thượng tha tội, nô tỳ, nô tỳ không phải
muốn chất vấn hoàng thượng. . . . . . Nô tỳ chỉ là. . . . . . Nô tỳ chỉ là. . . . . ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.