ĐẤU PHÁ HẬU CUNG - Trang 182

Hắn gọi nàng là ái phi, chứ không phải là Mỹ nhân nữa. . . . . . đường

đường là Hoàng đế mà lại đích thân đưa nàng hồi cung, thể diện của nàng
quả thật không nhỏ.

Nhưng lúc nghe thấy hắn vẫn bảo vệ Thường Thục Nghi như vậy, trong

mắt Lục Khê xẹt qua một chút mất mác, mặc dù rất nhanh, chỉ trong thoáng
chốc, nhưng vẫn bị Minh Uyên nhìn thấy.

Nàng gật đầu một cái, giống như đang trấn an mình, ít nhất hắn để ý

nàng, như vậy là đủ rồi.

Trong lòng đột nhiên dâng lên một chút thương tiếc, Minh Uyên ôm

nàng đi ra liễn xa.

Chuyện này quả thật bất công với nàng, lần này thương yêu nàng nhiều

hơn một chút, thật ra thì cũng không sao cả.

Nói cho cùng, một nữ nhân không tranh không giành vẫn làm cho người

ta đau lòng hơn so với một nữ nhân ngang ngược vô lý, nhưng nếu Lục Khê
thản nhiên tỏ ý muốn hoàng thượng đòi công đạo cho nàng, ước chừng
Minh Uyên cũng sẽ không có ý nghĩ thương yêu nàng thế này.

Trong Nhạc Thanh điện không có mùi thơm nồng nặc, cũng không bày

biện nguy nga, nhưng khắp mọi nơi đều có dấu vết của Lục Khê, khiến
người ta phải khắc sâu vào trí nhớ.

Bên cửa sổ có những bồn hoa đang nở rộ, trắng noãn xinh xắn, không

quá diễm lệ mà yên lặng tỏa hương tựa như chủ nhân của nó vậy; trên cửa
sổ là những hoa văn được cắt dán tỉ mỉ bằng giấy, tuy phức tạp, nhưng lại
nhỏ nhắn đáng yêu, vô cùng đặc biệt; vật trang trí đáng giá nhất trong điện
là bức tượng Phật mạ vàng mà hắn ban thưởng mấy ngày trước, ắt hẳn là
được lau chùi thường xuyên, bóng loáng sáng lực, nằm ngay trên nóc tủ, lộ
vẻ rất được xem trọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.