ĐẤU PHÁ HẬU CUNG - Trang 207

Mấy ngày sau, lúc đến Nhạc Thanh điện hắn lơ đãng hỏi chuyện này, lại

nghe Lục Khê thẳn thắn nói: "Không phải tần thiếp không tức chuyện
Thường Tiệp dư làm tần thiếp bị thương, còn giáo huấn cung nữ thái giám
của tần thiếp, nhưng bây giờ nàng ta đã thất thế, hậu cung lại có lời đồn đãi
nói nguyên nhân là do thiếp mà ra, tần thiếp chỉ muốn tự vệ, không muốn
trở thành đề tài cho mọi người bàn tán, nên mới sai người tặng những vật
phẩm này đi. Hơn nữa, cũng là để mang lại tiếng tốt cho bản thân. . . . . .
Mặc dù tần thiếp biết mọi người sẽ không cho là tần thiếp thật tâm rộng
lượng."

Minh Uyên chợt muốn cười to, sợ rằng trong hậu cung này chẳng thể

tìm được người thứ hai nói chuyện thẳn thắn với hắn như vậy! Phải có bao
nhiêu dũng khí mới khiến nàng dám không e dè nói ra những lời này với
hắn đây? Nói rõ ra rằng mình không rộng lượng, thậm chí còn có một chút
tức giận, nhưng hành động như vậy cũng rất ngay thẳng, khiến hắn hài
lòng.

Mấy ngày sau, đến Tiết lập hạ, hoàng cung tổ chức yến tiệc, phi tần thần

tử đều được tham dự, cực kỳ náo nhiệt. Chỉ mỗi Thường Tiệp dư đang tĩnh
tâm lễ Phật, thân thể không khỏe nên không tham gia.

Hoàng thượng và hoàng hậu ngồi ở trên đại điện, Thái hậu cũng ở bên

cạnh, tiếp đó theo thứ tự là phi tần cùng triều thần, đều mỉm cười nhìn
những vũ điệu đang được trình diễn giữa điện.

Nhìn ngoài mặt, đây đúng là một không khí vô cùng hài hòa, nhưng sự

tranh đấu ác liệt giữa triều thần, tâm tư thật sự sau những nụ cười giả tạo
của chúng phi tần, sự tàn khốc đẫm máu trong chốn cung đình này quả thật
làm cho Lục Khê phải cảm thán.

Mấy phi tần ngồi gần vừa vờ trò chuyện, vừa khen điệu nhảy đẹp bản

nhạc hay, cười tươi như tỷ muội thân thiết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.