ĐẤU PHÁ HẬU CUNG - Trang 275

khóe mắt, đã theo bản năng trả lời: "Tần thiếp rất khỏe."

Không có dấu vết khóc lớn, cũng không có bộ dáng quá bi thương,

người trước mắt đang cố gắng khống chế tâm tình của mình, chỉ có lệ ở
khóe mắt cùng vẻ sầu bi nồng đậm trong con ngươi bán đứng lòng của
nàng.

Nhưng dù nàng đang đỏ mắt vẫn cố gắng kiên cường nói mình rất khỏe,

Minh Uyên vừa bực mình vừa buồn cười: "Rất khỏe, vậy khóe mắt nàng có
cái gì kia? Trời mưa sao?"

Lục Khê lúng túng chùi chùi mi, cúi mắt không nói.

Minh Uyên than thở, vừa ôm nàng vào ngực, vừa nói: "Với trẫm mà

cũng dám nói láo, lá gan của ái phi không nhỏ nha! Không sợ trẫm trị nàng
tội khi quân à?"

Lục Khê lặng lẽ tựa đầu lên bả vai hắn, không giải thích cũng không lộn

xộn, hắn còn tưởng rằng nàng sẽ khóc, nhưng cúi đầu nhìn thử người trong
ngực, dù dáng vẻ vẫn còn có chút khổ sở, nhưng lại không có nửa giọt nước
mắt.

Lục Khê nói: "Sinh lão bệnh tử vốn là chuyện thường tình của con

người, tần thiếp chỉ cảm thấy khổ sở khi người thân cận duy nhất cũng đi,
bây giờ tần thiếp chỉ có một mình sinh sống trong hoàng cung này thôi."

Nàng chẳng mảnh mai yếu đuối như hắn nghĩ, Minh Uyên có chút kinh

ngạc, nhưng vẫn là dịu dàng nói: "Trẫm sẽ bảo cho Cao Lộc phái một cung
nữ lanh lợi hơn tới cung của nàng, ái phi không nên lo lắng."

Lục Khê yên lặng một lúc lâu mới nói: "Hoàng thượng, tần thiếp có một

yêu cầu quá đáng."

"Cứ nói đừng ngại."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.