ĐẤU PHÁ HẬU CUNG - Trang 300

Nàng thu hồi ánh mắt, liếc nhìn đĩa Quế Hoa Cao vừa được mang lên,

người xưa nay yêu thích đồ ngọt như nàng lại bỗng nhiên chẳng còn cảm
giác thèm ăn nữa.

Hôm nay An Uyển nghi mặc một bộ y phục sắc hạnh với váy màu lựu,

nổi bật trong đám người, đúng là người đã lâu không được sủng ái một khi
được sủng, thì sẽ khắc hẳn người thường.

Thái hậu nhìn nàng ta vài lần, cười nói: "Đây hẳn là An tần phải không,

ai gia đã già rồi, nhìn một lúc mới nhận ra được, quả thật là càng ngày càng
xinh đẹp."

Hoàng hậu cười nói: "Mẫu hậu có điều không biết, vị này đã là An Uyển

nghi rồi, mới vừa tấn thăng mấy ngày trước."

"Thì ra là đã là Uyển Nghi rồi." Thái hậu mỉm cười nói, "Chẳng trách,

nhìn bộ váy của An Uyển nghi này, quý khí khiến ai gia cũng phải ghen tỵ
đấy."

Mọi người không hiểu lời này của Thái hậu là có ý gì, liền chuyển ánh

mắt sang bộ váy trên người An Uyển nghi, chỉ thấy mặt trên có thêu một
con chim lớn, phía trên đầu có hai ngọn lửa diễm lệ, bởi vì ngọn lửa cách
nó quá gần, từ xa nhìn lại tưởng rằng đó vốn là lông vũ trên đầu, rất giống
phượng hoàng.

Mấy vị tần phi ở gần chưa hiểu, nhưng những người ở xa thì thấy rõ

ràng rồi.

An Uyển nghi khó hiểu, cúi mắt nhìn quần áo của mình, một hồi lâu, đột

nhiên biến sắc.

Nàng ta vội vàng đứng lên, phịch một tiếng quỳ xuống: "Thái hậu nương

nương tha mạng, tần thiếp không biết bộ váy này lại sai phạm lớn như vậy,
tần thiếp tội đáng chết vạn lần, xin thái hậu nương nương trách phạt."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.