ĐẤU PHÁ HẬU CUNG - Trang 40

Gò má Lục Khê ửng đỏ, cũng cười nói: "Đa tạ Thái hậu nương nương

khen tặng, ở trước mặt nương nương, Lục Khê quả thật là hổ thẹn."

Thái hậu nhìn nàng, mắt hạnh hơi nhíu lại, sóng mắt như nước, giữa hai

lông mày đầy vẻ tự nhiên. Nếu nói là thanh tú, chỉ sợ cô phụ vẻ kiều mỵ
này; nếu nói là xinh đẹp, chỉ sợ lại đường đột phá vỡ mỹ lệ. Vẻ đẹp của
nàng là sự giao hòa giữa vẻ hồn nhiên của thiếu nữ và phong tình của nữ
nhân, quả nhiên là hết sức đặc biệt.

Thầm khen Lục gia có phúc khí, Thái hậu cầm tay Lục Khê, giống như

từ mẫu vỗ vỗ mu bàn tay trắng muốt của nàng, dịu dàng nói: "Năm nay bao
nhiêu tuổi rồi?"

"Bẩm thái hậu nương nương, năm nay tiểu nữ 16 rồi."

"16 à. . . . . . Chỉ tiếc ngươi luôn ở Giang Nam, ai gia trước giờ không có

cơ hội nhìn thấy cô nương như hoa như ngọc này, quả thật là đáng tiếc."
Không đợi Lục Khê mở miệng, nàng ta lại tiếp tục cười nói: "Cũng may
ông trời có mắt, đưa ngươi đến bên cạnh ta, ai gia nhìn vẻ lanh lợi đáng yêu
này, trong lòng hết sức vui mừng, quả thật giống như nữ nhi của ai gia vậy."

Lòng Lục Khê khẽ run lên, cười hết sức vui vẻ, trong ngượng ngùng

mang theo mấy phần sợ hãi: "Tạ ơn thái hậu nương nương nâng đỡ, nương
nương thân thể quý giá, Lục Khê chỉ là cô nương hương dã, nếu có may
mắn được nương nương yêu thích, đã là phúc khí của tiểu nữ rồi."

Thái hậu hết sức hài lòng với thái độ của nàng, nhưng chỉ khẽ cười, sau

đó bày ra dáng vẻ đau đớn: "Ngày xưa Thừa Dương công chúa còn ở với Ai
gia thì lúc nào Ai gia cũng chê con bé ồn ào, sau đó con bé xuất giá, không
thể ở cùng ta nữa, Ai gia lúc này mới tiếc thương khoảng thời gian náo
nhiệt ấy. Hôm nay ngươi đã vào cung, có nguyện lòng thường xuyên đến
thăm lão bà này không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.