ĐẤU TRƯỜNG ĐEN - Trang 108

— Mẹ kiếp. Lúc không cần có chúng nó thì chúng nó bâu lại như ruồi.

Lúc cần thì chờ mãi không thấy thằng nào cả. Đây là lần thứ nhất kể từ
ngày tôi đến đây, ngồi hút thuốc lá giữa phố mà không có năm bảy thằng
nhóc đứng chờ bên cạnh.

Mosca bước xuống xe nói:
— Để tôi đi quanh đây tìm xem, ngồi đây chờ đến tối à?
Buổi chiều thật lạnh làm chàng phải nâng cao cổ áo ngoài. Chàng đi tới

đầu phố nhưng vẫn không thấy bóng dáng một thằng nhỏ nào cả. Chàng
tiếp tục đi cho đến lúc chàng đến khoảng sáu toà nhà Glocke.

Hai chú nhỏ ngồi vắt vẻo, như hai triết gia trên đỉnh cao nhất của một toà

nhà đổ nhìn xuống cảnh hoang tàn bên dưới. Hai chú trạc mười một, mười
hai tuổi. Cả hai cùng bận những chiếc áo ngoài rách dài phủ đến gót chân,
đội những cái mũ quá rộng sụp xuống che kín cả hai tai. Hai chú đang
lượm những viên gạch nhỏ ném ra chung quanh, không nhằm một vật gì cả.

— Này, - Mosca gọi bằng tiếng Đức, - muốn chocolate không?
Hai chú nhỏ nhìn xuống Mosca, nhận ra ngay chàng là kẻ thù tuy chàng

bận thường phục. Hai chú nghiêm nghị như nhận xét chàng trong vài giây
rồi cùng tụt xuống đống gạch, không vội vã, không ngạc nhiên cũng không
sợ hãi. Hai chú nắm tay nhau đi theo chàng trở vào quảng trường, bỏ lại
khoảng đất đổ nát mênh mông sau lưng.

Người hạ sĩ đã ra khỏi xe, sẵn sàng chờ đón. Anh ta xem lại máy ảnh và

bảo Mosca:

— Ô kê… Bảo chúng nó đứng như thế nào đi. - Anh ta không nói được

tiếng Đức.

— Nhặt mấy mẩu thuốc lá này nghe không? - Mosca nói với hai chú

nhỏ. - Để cho ông kia chụp ảnh.

Mosca vứt mấy mẩu thuốc lá chàng để sẵn trong túi xuống vỉa hè. Hai

chú nhỏ ngoan ngoãn làm theo lời nhưng hai cái mũ quá lớn, sụp xuống che
kín hai khuôn mặt xanh xao, gầy guộc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.