ĐẤU TRƯỜNG ĐEN - Trang 110

người đàn ông đang đi. Người đàn ông Đức quay lại khi nghe tiếng chân
dồn dập theo sau, đôi mắt ông ta nháy nháy vì sợ hãi.

— Anh bảo hai đứa nhỏ chạy đi, phải không? - Mosca gần như quát lớn.
Người đàn ông Đức ấp úng:
— Xin lỗi, tôi không biết. Tôi tưởng chúng làm phiền ông.
— Giấy tờ của anh đâu? Đưa căn cước đây. - Mosca nói. Chàng đưa tay

ra.

Người đàn ông Đức, run rẩy vì hoảng hốt và xúc động, móc từ trong túi

áo ngực bên trong ra một cái ví da dày cộm đựng đầy các thứ giấy tờ.
Những ngón tay ông ta vụng về lục lạo số giấy tờ trong đó. Ông sợ đến nỗi
mắt hoa lên, không còn nhìn rõ những tờ giấy trong ví. Mosca phải giật lấy
cái ví ra khỏi tay ông, chàng nhón lấy tấm thẻ căn cước màu xanh trong đó
rồi dúi cái ví trả lại.

— Ngày mai, đến Quận Cảnh sát mà lấy lại. - Chàng nói. Rồi chàng

quay lại, đi về phía xe Jeep.

Bên cạnh đường, ở phía quảng trường, Mosca nhìn thấy một đám ngươi

Đức đứng nhìn chàng. Trong bóng chiều đông, đám người đen thẫm, im
lặng, như một lùm cây ở đầu một khu rừng. Trong vài giây đồng hồ, chàng
cảm thấy sợ hãi như đám người đó có thể nhìn rõ vào tận tâm hồn chàng,
vào trái tim chàng, rồi cơn giận của chàng lại bùng lên. Chàng chầm chậm
đi tới và ngồi vào xe. Hai chú nhỏ còn đứng ở đó nhưng hai nữ cảnh sát đã
biến mất.

— Về thôi, - chàng mở máy xe và nói với người hạ sĩ.
Khi tới đường Metzer, chàng dừng xe bước xuống đường.
— Hạ sĩ lái xe về căn cứ trả cho Eddie dùm tôi. - Chàng nói.
Người hạ sĩ gật đầu:
— Ô kê. Mình chụp từng ấy cũng đủ rồi.
Đến lúc đó Mosca mới nhớ rằng việc chụp ảnh lúc nãy chưa xong, người

hạ sĩ nhiếp ảnh còn muốn chụp thêm mấy kiểu nữa và chàng đã bỏ hai đứa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.