ĐẤU TRƯỜNG ĐEN - Trang 112

mò, tìm hiểu, còn Hella tuy nghe chuyện như vẫn lo nấu bếp. Nàng lặng
người cho đến khi ba người ăn gần xong bữa mới cầm tấm thẻ căn cước vứt
trên bàn lên xem.

— Hắn có vợ, - nàng nói. - Mắt hắn xanh, tóc hắn nâu, hắn làm thợ nhà

in. Việc hắn làm khá tiến. - Nàng nhìn kỹ hơn mặt người đàn ông trên tấm
căn cước. - Trông hắn có vẻ là người lương thiện. Không biết hắn có con
không?

— Căn cước không ghi số con của hắn à? - Mosca hỏi.
— Không. - Hella đáp. - Chỉ có ghi là hắn có vết sẹo trên bàn tay phải.
Leo đưa ly cà phê lên uống. Khi hạ ly xuống đĩa. Y mới chậm rãi hỏi:
— Sao anh không đưa người đó đến Quận Cảnh sát ngay lúc ấy đi? Quận

Cảnh sát ở cách đó có mấy bước mà?

Mosca mỉm cười:
— Tôi cố ý muốn cho hắn ta sợ chơi một đêm. Tôi sẽ không làm hại gì

hắn cả, tôi chỉ muốn làm cho hắn sợ.

— Sợ thì hắn sợ rồi đó, đêm nay hắn sẽ mất ngủ, - Hella nói.
— Đáng lắm, cho hắn mất ngủ, - Mosca bực dọc nói, tuy nhiên giọng nói

của chàng đã có những âm thanh tự bào chữa. - Ai bảo hắn dính mũi vào
việc của tôi.

Hella ngước đôi mắt xám của nàng lên nhìn chàng nói:
— Hắn cảm thấy xấu hổ, em chắc hắn nghĩ rằng chính là vì lỗi của hắn

mà mấy đứa trẻ khốn khổ ấy phải ăn xin và lượm mẩu thuốc lá vứt ngoài
đường.

— Mẹ kiếp, - Mosca nói, - cho hắn toát mồ hôi chơi. Chẳng phải lỗi của

hắn thì còn lỗi của ai nữa? Hung hăng gây chiến cho lắm vào, còn là nhục
nhã nữa chứ, đã hết nợ đâu. Cho thêm chút cà phê đây.

Leo đứng dậy móc túi lấy ra chùm chìa khoá công tắc xe, Hella lại cầm

tấm thẻ căn cước lên, nàng chỉ tay lên đó nói:

— Số nhà hắn này. Hắn ngụ ở đường Rubsam. Từ đây đến nhà hắn gần

hơn là anh đến Quận Cảnh sát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.