ĐẤU TRƯỜNG ĐEN - Trang 128

và họ bước ra ngoài đêm tối. Cánh cửa đóng lại cùng với bóng điện tắt đi,
bóng tối tràn đầy.

Mosca quá mệt và chán nản vì phải rời bỏ không khí ấm cúng của gian

phòng, hỏi Wolf bằng một giọng hơi bực tức:

— Mẹ kiếp. Biết đến thưở nào mình mới đến gần được bọn có đô la.
Wolf đáp:
— Mình phải đi tìm chứ. Việc đó có thể đến nhanh hơn là anh tưởng.

Điều quan trọng là để cho nhiều người được nhìn thấy anh. Anh thấy tên
Furstenberg ra sao?

Gió đã lặng và họ nói chuyện với nhau dễ hơn. Mosca đáp:
— Thằng cha đó có vẻ không có gì nguy hiểm.
— Hắn là người Do Thái đấy. Anh tin được không? Tất nhiên là tôi

không muốn ám chỉ gì đến Leo, bạn anh… - Wolf nói tiếp, - Furstenberg
cũng là ngựời Đức lai Do Thái như Leo. Hắn cũng phải sống nhiều năm
trong những trại tập trung người Do Thái. Vợ hắn và con hắn đã ở Hoa Kỳ
rồi, hắn yên trí là hắn có thể sang Hoa Kỳ sống với vợ con khi nào hắn
muốn nhưng bây giờ thì hắn biết là không được nữa rồi. Không bao giờ hắn
có thể đặt chân lên đất Hoa Kỳ, vì hắn mắc bệnh lao phổi khá nặng. Họ
cũng không cho những anh lao phổi di cư vào Hoa Kỳ. Mà hắn thì hắn mắc
bệnh trong thời gian hắn sống trong trại tập trung. Anh có thấy mỉa mai
không?

Mosca vẫn không nói gì. Chiếc xe do Wolf lái vượt qua đại lộ có đèn

sáng đưa họ trở về trung tâm thành phố.

Wolf nói to:
— Tôi chắc hắn hơi điên, sau khi hắn biết là hắn bị lao phổi và không

bao giờ có thể đến Hoa Kỳ với vợ con. - Wolf nói tiếp. - Anh thấy hai con
nhỏ sống với hắn không? Hắn mang chúng mới toanh, thơm phức từ nhà
quê về đây. Mỗi tháng hắn tự cung cấp cho hắn hai con nhỏ thơm phức như
thế. Thằng cha cộng tác với hắn kể chuyện hắn đối xử ra sao với những con
nhỏ đó. Furstenberg nuôi mấy con nhỏ đó chừng ba tuần như bố nuôi con,
tốt lắm, không làm gì bậy bạ hết. Thế rồi… sau khi đối với chúng như con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.