ĐẤU TRƯỜNG ĐEN - Trang 141

— Tôi phải đưa nó đi xa cảnh điêu tàn này, xa những gì gợi cho nó nhớ

cái chết thể thảm của mẹ nó, nếu có thể được, đi xa hẳn nước Đức. - Y
dừng lại, do dự trước khi nói ra câu nói mà y có vẻ như không tin. - Bác sĩ
bảo sống mãi ở đây con bé có thể bị… điên.

Giselle đứng chờ họ ở chỗ hết vùng nắng và bắt đầu vào bóng tối của

đường phố, như cô sợ phải đi vào đó một mình. Hella bước tới trước, vui vẻ
nói:

— Em có muốn ngồi vào xe đẩy đi không?
Giselle gật đầu và Yergen nhấc con đặt vào lòng chiếc xe nhỏ. Hella đẩy

xe đi, nàng vừa nói vừa cười:

— Coi này… Con gái tôi xinh không?
Giselle không cười lên thành tiếng nhưng cũng mỉm cười, miệng cô bé

chúm chím thốt ra những tiếng giống như tiếng cười nhưng chỉ là bóng mờ
của tiếng cười vui.

Ba người đi vào dãy phố có những toà nhà bằng đá chạy dài hai bên,

cảnh điêu tàn ở đây không hiện rõ lắm. Hella dừng lại ở trước toà nhà đầu
tiên, nàng bước lên những bậc xi măng dẫn lên cửa và gọi vào:

— Frau Saunders…
Một người đàn bà hiện ra trong khung cửa sổ. Người đàn bà có khuôn

mặt buồn, nghiêm nghị và mái tóc chải về đằng sau không cần kiểu cách gì
hết. Qua nửa người trên của bà, họ thấy bà mặc bộ áo đen bằng vải thường.

Chiếc xe Jeep đến khi Hella đã vào nhà. Leo lái xe và cũng như mọi lần

mỗi khi dừng xe lại, Leo để cho xe đụng vào gốc cây. Mosca và Eddie từ
trên xe nhảy xuống. Cả ba người khuôn đồ vào nhà. Rồi Hella trở ra, tay
ôm một túi giấy đưa cho Yergen.

— Mười bao, phải không ạ? - Nàng hỏi.
Yergen gật đầu. Hella đến gần Giselle, cô bé vẫn đứng vịn tay lên thành

chiếc xe trẻ con. Nàng lấy trong túi áo ra vài thanh chocolate đưa cho cô
bé:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.