ĐẤU TRƯỜNG ĐEN - Trang 23

Chàng không cảm thấy một chút thương hại nào, những giọt nước mắt

của bà cũng chẳng làm sao cho chàng mảy may cảm động, nhưng chàng
không muốn phải chứng kiến những cảnh than khóc kích động. Vì vậy
chàng cố gắng nói thật bình thản để khỏi lộ ra những âm thanh bực bội.

— Mẹ không làm gì con cả. Con chỉ lại ra đi. Việc này không liên can gì

đến mẹ.

— Sao con luôn luôn nói với mẹ như mẹ là một người hoàn toàn xa lạ

với con vậy?

Câu nói này của bà làm chàng cảm động, nhưng chàng vẫn không thể

làm được một cử chỉ biểu lộ sự trìu mến.

— Con nóng ruột muốn đi cho xong, - chàng nói. - Nếu mẹ không có

việc gì bận mẹ giúp con bỏ quần áo vào vali vậy.

Bà theo chàng vào phòng, bà gấp lại cẩn thận những bộ quần áo để sẵn

trên giường để chàng cho vào vali.

— Con có cần thuốc lá không? - Mẹ chàng hỏi.
— Không, mẹ ạ. Trên tàu thiếu gì thuốc lá. - Chàng không muốn bà cụ

phải cho chàng bất cứ vật gì.

— Thuốc trên tàu chắc không ngon được bằng thuốc ở đây. Để mẹ mua

cho anh vài bao. - Bà cụ vừa lau nước mắt vừa đi vội ra khỏi phòng.

Mosca ngồi xuống giường và nhìn lên bức hình Gloria treo trên vách.

Chàng chẳng thấy qua một chút xúc động nào. Chuyện chẳng ra làm sao,
chàng nghĩ. Thật là bậy. Rồi chàng nghĩ đến chuyện mẹ chàng, Alf, Gloria,
tất cả những người ở đây, đã tỏ ra kiên nhẫn với chàng biết nhường nào.
Chàng nhận thấy họ đã cố gắng hết sức trong khi chàng chẳng có một chút
cố gắng nào hết, dù chỉ một chút cố gắng thật nhỏ. Chàng cố tìm một lời
nào đó chàng có thể nói với mẹ chàng, để bà hiểu rằng bà chẳng thể nào
làm gì để giúp chàng, rằng những hành động của chàng bắt nguồn từ những
động lực khác mà bà lẫn chàng đều không thấy được.

Tiếng chuông điện thoại reo trong phòng khách. Chàng đi đến nhấc máy,

tiếng nói của Gloria, thản nhiên nhưng vẫn thân mật, vang lên bên tai
chàng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.