ĐẤU TRƯỜNG ĐEN - Trang 232

Mẹ sẽ lo cho con của con. Con có thể trở về trường học. Con chỉ mới có hai
mươi ba tuổi. Con hãy còn trẻ lắm. Nếu lúc này con khổ sở, con hãy cầu
nguyện Chúa. Đời con mới bắt đầu…”

Chàng ném thư xuống sàn và nằm dài trên giường. Dưới nhà, cuộc vui đã

bắt đầu với tiếng nhạc và tiếng cười. Lại cảm thấy nhức đầu, chàng tắt đèn.
Bây giờ mới là sáu giờ ba mươi tối, chàng còn có nhiều thì giờ.

Chàng mơ màng mắt nhắm lại. Chàng mơ thấy Hella bồng con ở trên

máy bay bước xuống và mẹ chàng đứng chờ ở cửa vào sân bay. Rồi tất cả
mọi người họp lại trong phòng khách, bà nội kiêu hãnh bồng cháu. Alf
khen thằng nhỏ khoẻ mạnh và thông minh. Tất thảy đều thấy thằng bé
giống bố nó như đúc, rồi mỗi buổi sáng, mỗi buổi tối, từng ấy bộ mặt quen
thuộc lại hiện ra. Chàng ngủ.

Trong chiếc xe Jeep chạy qua những con đường tối, Yergen hỏi:
— Ông sẽ ở cạnh tôi trong lúc tôi nói chuyện với ông ấy chứ.
— Tất nhiên, - Eddie đáp. - Anh không có gì phải lo cả.
Tuy nói vậy nhưng càng đến gần khu nhà, Eddie càng thấy lo âu. Linh

tính đưa đến cho anh một nỗi lo không tên trong khi miệng anh vẫn trấn an
Yergen. Anh hy vọng khi đến nơi Mosca đã ngồi trong phòng tổ chức liên
hoan và ở đó đông người, dù Mosca có nổi giận vì Yergen chàng cũng
không có thể làm dữ được.

Trong lúc đám đông đang cười đùa và khiêu vũ, Eddie trở ra. Anh bảo

Yergen đứng chờ anh ở dưới cửa để anh lên gác gọi Mosca xuống, nhưng
Yergen đã đứng sẵn ở chân cầu thang tầng hai. Bộ mặt trắng nhợt của
Yergen bỗng dưng làm cho Eddie thấy rõ trong nháy mắt tất cả những nguy
cơ mà Yergen rồi Mosca, và cả anh nữa, sắp phải chịu. Anh kêu lên với
Yergen:

— Xuống đây, tôi đưa anh về…
Nhưng đến lượt Yergen không chịu:
— Gặp ông ấy cho xong đi. Tôi không muốn ông ấy đến nhà tôi.
— Ngu lắm. Đi cho mau…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.